Sáp Huyết Chương 29: Kỳ Phong (2)
Chương trước: Chương 29: Kỳ Phong (1)
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 1: Nghê Thường Khúc
Chương 29: Kỳ phong (2)
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Trong cung tràn ngập hương thơm của hoa, Địch Thanh suýt nữa là nhảy dựng lên, điều này sao có thể được?
Hắn hít một hơi dài, nhìn một cách chăm chú, trong lòng dao động mãnh liệt. Thì ra Dương Vũ Thường không phải đang nằm trong không trung, mà là nằm trên một vật trong suốt.
Vật thể đó giống y như quan tài, không, phải nói là, đó chính là quan tài. Lúc đầu khi Địch Thanh ở lăng Vĩnh Định, đã từng thấy một quan tài trong suốt như vậy. Chân Tông Triệu Trinh, chẳng phải cũng nằm trong cỗ quan tài như vậy sao?
Bên trong quan tài phủ đầy hoa tươi, Dương Vũ Thường nằm trong đám hoa. Hoa tươi kiều diễm, cũng chẳng thể che lắp sắc đẹp vô song của nàng.
Sao lại để Dương Vũ Thường ở đây? Chẳng lẽ, Vũ Thường vẫn ra đi rồi ư? Địch Thanh đang muốn xông qua đó, liền bị Quách Tuân một tay bắt lấy cổ tay.
Một người ngồi bên cạnh quan tài, nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, người đó quần áo không tươm tất, nhan sắc tiều tụy, đầu tóc chẳng còn gọn gàng sạch sẽ như trước, dơ bẩn không chịu nổi, thậm chí còn pha lẫn tóc bạc.
Người đó chính là Bát vương gia Triệu Nguyên Nghiễm!
Sao Bát vương gia lại ở đây? Chẳng lẽ ông ta thật sự là cha ruột của Dương Vũ Thường ư?
Ánh mắt của Triệu Nguyên Nghiễm quét từ người Quách Tuân, rớt lên người Địch Thanh, lẩm bẩm nói:
- Ngươi đến rồi à? Ngươi đến rồi cũng tốt, qua đây thăm Vũ Thường đi. Ngươi phải rất lâu không gặp được nó rồi.
Lời nói của Bát vương gia cực kỳ lạ lùng, Địch Thanh bắt được điều gì đó, rất lâu không gặp, chẳng lẽ còn có thể gặp lại ư?
Địch Thanh không hiểu tại sao, đột nhiên cảm thấy trong cung này có chút quái dị của huyền cung lăng Vĩnh Định. Hắn bước qua đó một cách khó khăn, ngắm nhìn Dương Vũ Thường trong quan tài, thấy gương mặt nàng vẫn vậy, đôi mắt khép hờ, tựa như đang ngủ say vậy.
Trong mắt Địch Thanh, lại đong đầy nước mắt.
- Ta nghe nói…người Vũ Thường yêu nhất chính là ngươi?
Bát vương gia lẩm bẩm nói, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nhìn Địch Thanh cứ như đang nhìn chính người thân của mình vậy. Thần sắc ông bi thương đau đớn, tự mình lầm bầm nói:
- Ta chỉ có một đứa con gái này, ta chưa từng được gặp nó, ta vẫn luôn nhớ mong nó, nghe nói…ngươi luôn chăm lo cho nó, ngươi đối với nó rất tốt. Ta biết, nếu ngươi không đối tốt với nó, sao nó có thể chết vì ngươi chứ?
Địch Thanh không cần hỏi thêm, chỉ thấy biểu hiện của Bát vương gia, đã tin tưởng những gì ông ta nói. Địch Thanh cũng đau khổ như vậy, nước mắt lại chảy xuống, hắn chẳng còn gì để nói.
- Kiếp này ta chẳng có kỳ vọng điều gì, chỉ mong nó sống thật khỏe mạnh, ta vẫn luôn muốn gặp nó.
Bát vương gia buồn bã nói:
- Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại gặp nó trong tình cảnh thế này. Triệu Doãn Thăng nói biết được tung tích của Vũ Thường, gã dùng tung tích của Vũ Thường để uy hiếp ta, khiến ta phải làm việc cho gã. Ta không thể không nghe theo.
Cảm xúc của Bát vương gia dần chuyển sang kích động, đột nhiên lớn tiếng rít gào với Địch Thanh nói:
- Nhưng nếu ta biết kết quả sẽ như vậy, thà rằng bản thân ta chết đi, cũng không muốn Vũ Thường như vậy, ngươi có tin không hả?
Địch Thanh nhìn vào đôi phủ đầy tơ máu và có chút điên cuồng của Bát vương gia, đau khổ nói:
- Ta tin! Nếu như có thể, ta cũng thà rằng chính mình chết, cũng phải cứu lấy nàng ấy.
Bát vương gia ôm lấy Địch Thanh, khóc thất thanh. Dường như ông muốn đem nỗi sầu muộn tích tụ bao nhiêu năm, một hơi phát tiết ra hết, khóc đến trời long đất lở. Địch Thanh cắn răng, đã không muốn hỏi chuyện quá khứ của Bát vương gia và Vũ Thường nữa, nhưng hắn không thể không hỏi:
- Bát vương gia, nhưng ta nghe Quách chỉ huy nói, Vũ Thường vẫn chưa chết! Chỉ cần còn có hy vọng, chúng ta cũng không thể từ bỏ, có đúng không?
Bát vương gia bỗng nhiên buông Địch Thanh ra, bắt lấy đôi vai của hắn, nói từng chữ một:
- Ngươi nói không sai, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực cứu sống Vũ Thường. Vương Duy Nhất không có cách, nhưng ta có cách.
Trái tim của Địch Thanh suýt chút nữa là nhảy cả ra ngoài, khan giọng nói:
- Cách gì?
Thần sắc của Bát vương gia trở nên hoảng hốt, trong mắt có chút kính sợ, cũng có chút quái dị, ông ta nhìn chằm chằm vào Địch Thanh, cứ như mất hồn vậy thốt ra vài chữ
- Muốn cứu Vũ Thường, trước mắt chỉ có một cách, đó chính là…tìm được Hương Ba Lạp!
Hương Ba Lạp? Hương Ba Lạp là gì? Tại sao Hương Ba Lạp lại có thể cứu sống Vũ Thường? Lúc Địch Thanh nghe thấy ba từ này, ngỡ ngàng nhìn về phía Quách Tuân. Bởi vì hắn từng nghe thấy ba từ Hương Ba Lạp từ trong miệng của Quách Tuân.
Vẻ mặt của Quách Tuân dường như cũng trở nên quái dị đi, trong mắt y có sự hồi tưởng, có sự kinh ngạc, cũng đồng dạng có chút sợ hãi. Vốn dĩ y phải giải thích, nhưng y lại cúi đầu xuống.
- Hương Ba Lạp là gì?
Địch Thanh không kìm được hỏi.
Không ai trả lời, trong cung yên lặng như đã chết. Qua hồi lâu, một người lạnh lùng nói:
- Cho dù là Hương Ba Lạp, cũng không cứu sống Dương Vũ Thường được!
Giọng nói rất lạnh, xen lẫn sự cảm thán tang thương, đó tuyệt đối không phải tiếng nói của Bát vương gia và Quách Tuân.
Địch Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn, thấy sau lưng cách đó không xa có một người đang đứng. Dung nhan người đó, còn già nua và tiều tụy hơn cả Bát vương gia, trong mắt người đó, không ngờ cũng có ý bi thương sợ hãi.
Người đó lại là Lưu thái hậu! Nhưng tại sao Lưu thái hậu lại ở đây?
Cả người Địch Thanh run rẩy, bị một câu của Lưu thái hậu đánh đến gần như vạn kiếp bất phục. Hắn cũng chẳng lưu ý tới, cơ thể của Bát vương gia còn run rẩy hơn cả hắn.
Bát vương gia bỗng nhiên lao ra, xẹt tới trước mắt Lưu thái hậu, khàn giọng nói:
- Ngươi…ngươi…chẳng lẽ quên rằng…Vũ Thường nó….
Vẻ mặt ông đầy kích động, cắn răng nghiến lợi, trông bộ dạng như muôn bóp chết Lưu Thái hậu tại chỗ.
Ông ta quá kích động, nói chẳng liền câu.
Người bên cạnh nghe thấy, đều cảm thấy Bát vương gia muốn chỉ trích Lưu thái hậu, nói Vũ Thường là vì Lưu thái hậu mà mất mạng. Nhưng lại cảm thấy, Bát vương gia dường như có hơi kích động một chút.
Vẻ mặt Lưu thái hậu hình như cũng có kích động, quát nói:
- Ngươi câm mồm!
Thân hình Bát vương gia giật nảy, không khỏi lùi về sau hai bước, cười thảm nói:
- Ta cầm mồm ư? Thái hậu, ta đã im lặng biết bao nhiêu năm nay, đến giờ phút này ngươi vẫn còn muốn ta im lặng sao? Vũ Thường nó không xong rồi, Vũ Thường nó còn có hy vọng…Vũ Thường nó…nó chính là…đứa con gái duy nhất của ta.
Bát vương gia không ngừng nói, lắc lư như muốn ngã. Bỗng chốc quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lưu thái hậu nói:
- Ta cầu xin ngươi, cả đời này của ta chỉ cầu xin ngươi một lần. Ta xin ngươi hãy cứu lấy Vũ Thường, trên thế gian này, chỉ có ngươi mới cứu được nó, ta cầu xin ngươi.
Ông ta đột nhiên dập đầu xuống đất, vang lên tiếng bưng bưng, chỉ vài ba cái, trên trán không ngờ đã đập ra máu.
Lưu thái hậu vừa kinh kinh hãi vừa tức giận, quát lên nói:
- Ngươi điên à, mau đứng lên!
Thấy Bát vương gia chẳng màng, Lưu thái hậu ra lệnh nói:
- Quách Tuân, kéo ông ta dậy.
Quách Tuân trầm mặc suốt buổi, nghe thấy thái hậu ra lệnh, rốt cục cũng ra tay đỡ Bát vương gia dậy, thấp giọng nói:
- Bát vương gia, thái hậu bà ấy…tấm lòng nhân hậu, chắc chắn sẽ cứu Vũ Thường.
Bát vương gia bỏ ngoài tai, vùng vẫy kêu lên:
- Quách Tuân, ngươi buông ta ra! Nếu Vũ Thường không thể sống, ta còn sống để làm gì?
Trong cung trong thoáng chốc đã rối loạn, đột nhiên có một người lên tiếng nói:
- Bát hoàng thúc, ngươi đang làm gì thế?
Bát vương gia khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Triệu Trinh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt ông.
Mấy ngày qua, mọi người bởi vì sự việc xảy ra trong cung mà ai ai cũng tâm sức tiều tụy, Triệu Trinh cũng có chút uể oải, nhưng trong đám đông, không nghi ngờ gì đã là một người có tinh thần tốt nhất rồi. Y đến trước mắt Bát vương gia, cuối cùng Bát vương gia cũng không vùng vẫy nữa, nức nở nói:
- Thánh thượng, thần…có tội.
Ông muốn quỳ gối, Triệu Trinh kéo chừng ông ta, cảm thán nói:
- Vốn dĩ chẳng liên quan đến ngươi. Mọi chuyện đều là Thành…
Đáng ra muốn nói là chuyện do Thành Quốc Công, nhưng thấy Lưu thái hậu nhìn qua, luống cuống im bặt, xoay người quỳ xuống nói:
- Hài nhi bái kiến mẫu hậu.
Y đối với Lưu thái hậu, vẫn luôn cung kính như xưa.
Lưu thái hậu hỏi:
- Con đến đây làm gì?
Triệu Trinh nói:
- Mẫu hậu, hài nhi nghe Diêm Văn Ứng nói, thân thể người không được khỏe, nên mới đến thỉnh an người. Không ngờ nghe được người trong cung nói người đã đến đây, hài nhi không yên tâm, cho nên đã qua đây thăm hỏi.
Ba thái giám nắm quyền trong cung, Giang Đức Minh chết, Dương Hoài Mẫn bị giết, chỉ có La Sùng Huân hình như còn sống, nhưng không rõ tung tích. Triệu Trinh quan tâm Lưu thái hậu, đem thái giám bên cạnh mình là Diêm Văn Ứng điều đến bên Lưu Thái hậu.
Sắc mặt Lưu thái hậu dịu lại một chút, khẽ ho vài tiếng nói:
- Cũng không có gì, chẳng qua bị dầm mưa, có chút khó chịu. Ta biết được Bát vương gia nhận lại con gái ruột, thay ông ta….
Do dự một lúc, cảm thấy nói vui mừng thay cũng không đúng, đau lòng thay cũng không đúng, đành nói tránh đi:
- Do đó đến đây xem xem. Triệu Nhi, mấy hôm nay ta không thượng triều, mọi việc đều phải do con lo liệu rồi.
Lúc Lưu thái hậu nói đến việc không lên triều, sắc mặt có chút hoảng hốt. Đột nhiên bà nhớ lại sau khi cấm nội (cấm nội là nơi vua ở) bị bốc hỏa, cả triều hoang mang. Ngày thứ hai khi trời chưa sáng, trong cung cấm đóng chặt kín, quần thần hậu giá bên ngoài Củng Thần môn xin Triệu Trinh lên thành lâu diện kiến.
Mặc dù Triệu Trinh, Lưu thái hậu trải qua một đêm vật vả, nhưng vẫn biết việc trấn an triều thần là quan trọng nhất, sau khi mọi người giữ yên lặng, Triệu Trinh, Lưu Thái hậu xuất hiện trên lầu thành của Củng Thần môn.
Vỗn dĩ chiếu theo quy tắc trong cung, xưa nay đều là thái hậu đi trước thiên tử, để tỏ lòng tôn kính. Lưu thái hậu đi lên lầu thành trước, quần thần quỳ lạy, trong đó có các văn võ bách quan của lưỡng phủ, tam nha, tam quán, lưỡng chế vân vân…
Bách quan quỳ gối khấu đầu với thái hậu, duy nhất chỉ có Lã Di Giản không lạy!
Đang lúc người trong cung quát tháo, Lã Di Giản không ngờ lại nói:
- Trong cung có biến, thần chỉ thấy thái hậu, chưa thấy thánh thượng, trong lòng bất an. Thần xin trông thấy Thánh nhan, để thần được an tâm!
Quần thần lặng im, phần lớn lúc này mới biết sự nghiêm trọng của vấn đề. Nếu thiên tử chết trong cuộc biến động trong cung, thế thì cái lạy này, há chẳng phải đã để Lưu thái hậu danh chính ngôn thuận đăng cơ lên làm hoàng đế sao?
Lưu thái hậu vô cùng tức giận, nhưng rốt cục bà ta cũng không thể không cho Lã Di Giản và các quần thần được gặp Thiên tử. Lúc Triệu Trinh lên tới lầu thành, Lã Di Giản mới vái lạy, quần thần hô hào vạn tuế.
Ngọn lửa này, không những thiêu rụi tám đại điện trong cung, còn đốt biến dạng tất cả mọi thứ.
Trời giáng lửa thần, tám điện gặp nạn.
Vừa nghĩ đến đây, Lưu thái hậu không kìm được sự khiếp đảm. Ngọn lửa này đốt cháy tám toà cung điện là Sùng Đức, Trường Xuân, Tư Phúc, Hội Khánh vân vân, không hơn không kém, chỉ tám tòa cung điện! Lời tiến đoán của tiên đế không ngờ lại thành sự thật? Đây quả thực là hoang đường.
Nhưng khi sự hoang đường đó thật sự xảy ra, lại tạo nên sự chấn động hai năm rõ mười.
Lưu thái hậu mệt rồi, mỏi rồi, cũng sợ rồi. Bà ta không biết, nếu không cho Triệu Trinh tự mình chấp chính nữa thì sẽ có hiểm họa nào xảy ra đây. Gần đây bà ta già đi một cách đáng sợ, đám thân tín Lưu Tòng Đức đều chết cả, Triệu Doãn Thăng cũng chết rồi, cho dù bà ta xưng vua thế thì đã sao? Bà ta có thể ngồi ở vị trí ngai vàng được bao lâu chứ?
Bởi thế mấy ngày nay Lưu thái hậu không thượng triều, bà ta cũng biết, mấy hôm nay không thượng triều, sau này có muốn chỉnh đốn triều cương thì sẽ càng khó khăn hơn nữa, nhưng bà trông thấy cảnh tượng Triệu Trinh được các quần thần quan tâm ở Củng Thần môn, đã có chút nguội lòng.
Cho dù bà ta toàn tâm toàn lực chỉnh lý thiên hạ thì đã sao? Đây nói cho cùng vẫn là thiên hạ của Triệu gia, không thể của họ Lưu được.
Trong cung vắng vẻ, lúc Triệu Trinh nghe được tin Lưu thái hậu không lâm triều, trong ánh mắt sáng rực.
Lưu thái hậu nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy trong mắt của Triệu Trinh có gì đó xa lạ. Không phải nghĩ ngợi nhiều, Triệu Trinh đã nói:
- Nếu mẫu hậu không lâm triều, hài nhi chỉ sợ mình khó lòng đảm nhận trọng trách trị vì thiên hạ…
Lưu thái hậu vậy mà lại có chút ý vui mừng, vốn nghĩ Triệu Trinh sẽ mời bà làm người giật dây sau lưng, không ngờ Triệu Trinh lại nói:
- Nhưng mẫu hậu nhọc tâm bấy lâu nay, cũng mệt mỏi rồi. Nay mẫu hậu thân thể bất an, cho dù hài nhi không cáng đáng nổi, cũng phải cắn răng gánh vác, tuyệt đối không thể để mẫu hậu vất vả nữa. Xin mẫu hậu nghỉ ngơi, tất cả hãy giao cho hài nhi là được rồi!
Lưu thái hậu ngẩn người.
Triệu Trinh đã xoay người lại, nói với Bát vương gia:
- Bát vương gia, ngươi…hãy bớt đau buồn đi. Dương Vũ Thường rất trung liệt, cũng xem như vì hộ giá mà xảy ra chuyện…
Y vốn dĩ cũng cho rằng Dương Vũ Thường đã chết rồi, nhưng vừa rồi nghe nói Dương Vũ Thường hình như còn có cơ may sống sót, nhất thời không biết dùng từ ngữ diễn tả thế nào cho đúng. Triệu Trinh không rỗi để tâm đến sống chết của Dương Vũ Thường, trầm ngâm một lúc nói:
- Hoàng Thúc, ngươi có yêu cầu gì, sau này cứ việc nói ra là được, trẫm tuyệt đối không từ chối.
Bát vương gia đau lòng tột đỉnh, chỉ biết gật đầu, chẳng nói thêm lời nào.
Triệu Trinh nhìn Địch Thanh một cái, trầm ngâm một hồi, chậm rãi đi đến bên cạnh Địch Thanh, nhìn hắn một lúc lâu.
Sắc mặt Địch Thanh đờ đẫn, cũng không vái chào, cũng không nói năng. Giờ đây hắn chỉ nghỉ đến chuyện, Hương Ba Lạp rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ lời Bát vương gia nói là sự thật? Thái hậu có thể cứu sống Vũ Thường ư?
Triệu Trinh thấy Địch Thanh vô lễ, cũng không khiển trách, dùng tay vỗ nhè nhẹ lên vai của hắn, nói:
- Địch Thanh, sau này ngươi có chuyện gì, cứ nói với trẫm là được.
Y nói xong câu nói này, xoay người rời đi.
Đợi khi ra khỏi cung, Triệu Trinh thở phào một cái, vẻ mặt tuy còn nghiêm trang, nhưng trong ánh mắt không hiểu vì sao, có phần lạ lùng cổ quái.
Diêm Văn Ứng vội vàng đi tới, nói nhỏ:
- Thánh Thượng, Khâu bộ đầu cầu kiến.
Khâu Minh Hào vốn là người của thái hậu, từ sau khi trong cung bốc cháy, mãi vẫn không thấy xuất hiện, thậm chí còn không tới trước hoàng nghi môn. Theo bản thân gã nói, lúc gã rời khỏi thái hậu để đi tìm Triệu Trinh, bị thích khách đánh ngất xỉu. Sau này mới tỉnh lại, ngoại trừ Diêp Tri Thu ra, căn bản là không ai để tâm đến chuyện này.
Trong cung có biến động kinh người, sóng lớn cuồn cuộn, ai mà để ý đến một bộ đầu chứ?
Lúc này Khâu Minh Hào tìm Triệu Trinh có chuyện gì nhỉ? Triệu Trinh lại không thấy kì lạ, chỉ hỏi là:
- Ừ, để y chờ ở cung Đại Hưng, nhớ lấy, đừng để người bên cạnh biết được việc này.
Diêm Văn Ứng gật đầu, nhanh như chớp lui xuống. Triệu Trinh nhìn sang xung quanh, lúc này mới thông thả nói:
- Khởi giá cung Đại Hưng.
Triệu Trinh đến cung Đại Hưng, thần sắc bình thản. Cung vua bị lửa thiêu rụi, y tạm thời dời sang ở tại cung Thừa Thiên, cùng lại lại đổi tên cung Thừa Thiên thành cung Đại Hưng.
Vào trong cung, Triệu Trinh cho người trái phải lui xuống, nói với bức bình phong:
- Ra đây đi.
Sau lưng bức bình phong có một người bước ra, sắc mặt như sắt, thần sắc cung kính, rõ ràng chính là danh bổ trong kinh Khâu Minh Hào. Khâu Minh Hào vừa bước ra khỏi bức bình phong, lập tức quỳ ngay xuống đất nói:
- Thần khấu kiến Thánh thượng.
Lúc gã quỳ xuống, động tác không được nhanh nhẹn, sắc mặt dường như có vẻ đau khổ.
Triệu Trinh cũng chẳng lưu ý, trong mắt toát lên vẻ tán thưởng, chậm rãi nói:
- Đứng lên đi.
Đợi sau khi Khâu Minh Hào đứng dậy, Triệu Trinh khẽ thở dài, hài lòng nói:
- Khâu Minh Hào, ngươi làm tốt lắm.
Câu nói này của Triệu Trinh, quả thật kỳ lạ vô cùng, y vốn chẳng có nửa phần qua lại với Khâu Minh Hào, y là thiên tử, Khâu Minh Hào là bộ đầu, lại là người của thái hậu, Khâu Minh Hào cũng chẳng làm bất kỳ việc gì cho Triệu Trinh cả.
Khâu Minh Hào làm tốt chuyện gì ? Không ai biết cả, nhưng xem ra, Triệu Trinh không những quen thuộc với Khâu Minh Hào, có quan hệ qua lại với gã, hơn nữa còn rất tín nhiệm gã.
Khâu Minh Hào cũng chẳng có nửa phần thất kinh nào, gã chau mày buông tay lại, thái độ cung kính nói:
- Thần được tiên đế tín nhiệm, vì Thánh thượng vào dầu sôi lửa bỏng, muôn lần chết không chối từ!
Triệu Trinh gật gật đầu, sắc mặt ưu tư, hình như hoài niệm điều gì đó. Không biết bao lâu sau, y cuối cùng cũng mở miệng, vừa mở môi đã nói một câu long trời lở đất.
- Ngươi không nên bắn mũi tên đó vào thái hậu.
Lời nói như tên nhọn, đã nói ra, thì không thể thu lại được. Triệu Trinh nói xong, trong mắt xẹt qua tia thâm độc. Có lẽ mãi đến giờ phút này đây, con người mang nỗi uất ức và bàng hoàng đó, còn xen lẫn chút yếu đuối nữa, mới trở thành một cửu ngũ chí tôn thật sự.
Uy nghiêm vô cùng!
Triệu Trinh không ngờ là Khâu Minh lại bắn thái hậu một mũi tên. Lời này bất luận bị ai nghe thấy đều khó có thể tin được.
Vì sao Khâu Minh phải bắn chết thái hậu? Làm sao Triệu Trinh biết được việc của Khâu Minh? Nếu Triệu Trinh khẳng định rằng Khâu Minh có lòng làm hại thái hậu thì vì sao vẫn giữ gã lại bên cạnh mình? Triệu Trinh còn biết thêm điều gì nữa? Nhìn vị Thiên tử như có nỗi đau thương căm giận, áp lực lẫn khiếp đảm kia rốt cuộc đang nghĩ gì?
Rõ ràng Khâu Minh thấy được sự nghi ngờ của Triệu Trinh nên quỳ xuống nói:
- Thần đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội!
Gã không có lời giải thích nào, chỉ biết giữ tấm lòng trung thành vô hạn cùng nỗi kinh sợ của mình.
Nếu như có người thứ ba tại đây thì chắc chắn sẽ biết là Khâu Minh trung thành với người nào.
Triệu Trinh nhìn chằm chằm Khâu Minh đang quỳ gối, khẽ thở dài:
- Trẫm không trách ngươi. Trẫm biết là ngươi muốn tốt cho trẫm. Nhưng ngươi đã quá nóng vội rồi. Thái hậu… cuối cùng vẫn là mẫu thân của trẫm. Cho dù bọn Triệu Doãn Thăng đồng ý vì thái hậu mà bất lợi với trẫm, thì trẫm cũng không mong muốn có người nào làm hại gì đến thái hậu.
Khâu Minh chỉ đáp:
- Thần hiểu rõ. Là thần tự chủ trương, tội đáng muôn chết.
Giọng điệu Triệu Trinh chậm lại, thấp giọng hỏi:
- Mấy ngày nay trẫm không có việc gì quan trọng, tạm thời ngươi không cần đến gặp trẫm. Hôm nay ngươi vào cung làm gì?
Khâu Minh nói:
- Bẩm hoàng thượng, hai ngày nay Diệp Tri Thu vẫn còn tra cứu vụ án tử trong cung. Chỉ sợ là hắn đã phát hiện ra được điều gì.
Triệu Trinh bỗng nhiên đứng lên, thất thanh nói:
- Hắn tra được cái gì?
Khâu Minh nói:
- Diệp Tri Thu này có tính cố chấp, hơn nữa rất có bản lĩnh điều tra án. Một chuyện cách đây mấy năm ở thung lũng Phi Long cũng bị hắn tra ra chân tướng. Chuyện xảy ra trong cung này chỉ sợ là hắn sẽ sớm muộn tra ra được.
Rõ ràng là Khâu Minh không nói rõ nhưng trong giọng điệu của gã đã có ý đề nghị, trong mắt cũng có sát khí. Đương nhiên, sát khí của gã không nhằm vào Triệu Trinh.
Triệu Trinh chậm rãi ngồi xuống, lẩm bẩm.
- Nếu như hắn không cố chấp điều tra thì trẫm cũng không thể nào vạch trần ra được âm mưu Phật Di Lặc của Triệu Doãn Thăng. Dù sao thì Diệp Tri Thu đó cũng là người có công.
- Nhưng… hoàng thượng, chẳng lẽ người không sợ hắn điều tra ra sự việc khác trong cung sao?
Rõ ràng lời nói của Khâu Minh có phần kỳ lạ. Chức trách của bộ đầu là đi bắt người, đương nhiên là phải điều tra vụ án đến cùng. Nhưng dường như Khâu Minh rất sợ Diệp Tri Thu điều tra ra được. Vậy tại sao gã phải sợ?
Triệu Trinh nghe vậy liền có phần cảnh giác. Sau một hồi lâu mới nói:
- Ý ngươi là gì?
Khâu Minh cúi đầu nói:
- Hôm nay hắn đã đi tìm Nhâm Thức Cốt.
Triệu Trinh nhíu mày:
- Sau đó thì sao?
Không ngờ khi nghe cái tên “Nhâm Thức Cốt” mà Triệu Trinh không hề kinh ngạc, lại tỏ vẻ hiển nhiên biết người này. Nhâm Thức Cốt chỉ là một kẻ khám nghiệm tử thi thấp hèn, Triệu Trinh là thiên tử cao quý, có lý do gì mà biết tên này?
Khâu Minh nói:
- Nhâm Thức Cốt chết rồi. Chẳng những Nhâm Thức Cốt chết mà hai Ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) lúc đó đã khám nghiệm tử thi cho một hòa thần trong cung cũng đều chết hết, là mỉm cười mà chết.
Triệu Trinh không hề ngạc nhiên, ngược lại thở phào một cái, nói:
- Hãy an táng cho bọn chúng cho tốt, động viên con cháu bọn chúng.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Triệu Trinh lại hỏi:
- La Sùng Huân ở đâu ?
La Sùng Huân cấu kết với Triệu Doãn Thăng, tự phóng hỏa trong cấm cung, có thể nói là tội ác tày trời. Nhưng sau vụ lửa cháy thì không thấy bóng dáng của La Sùng Huân đâu. Rất nhiều người nói rằng y đã chạy tội rồi.
Khâu Minh nói:
- La Sùng Huân hắn… sẽ không xuất hiện nữa.
Bộ dạng khi Khâu Minh khẳng định điều này vô cùng kỳ lạ. Làm sao gã lại cho rằng La Sùng Huân sẽ không xuất hiện nữa?
Nhưng Triệu Trinh không thấy kỳ lạ, chỉ gật đầu nói:
- Tốt. Tự thân La Sùng Huân có tội, chớ để liên lụy đến người khác.
Khâu Minh nói:
- Thánh thượng là người khoan hồng. Tuy nhiên về phía Diệp Tri Thu kia phải làm thế nào bây giờ?
- Rốt cuộc hắn đã điều tra ra được gì?
Thần sắc Triệu Trinh có chút do dự.
Khâu Minh thở dài nói:
- Bẩm hoàng thượng, thần chỉ có thể nói, nếu mặc cho hắn điều tra thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết hết. Đương nhiên chắc hoàng thượng không muốn như vậy? Theo như thần thấy…
Gã chỉ giơ tay làm hiệu, không nói thêm gì nữa.
Triệu Trinh còn chưa kịp quyết định thì đã có người vào bẩm báo:
- Bẩm hoàng thượng, Diệp Tri Thu cầu kiến!
Từ sau khi Triệu Trinh rời đi thì thần sắc Lưu thái hậu vẫn còn có chút hoảng hốt. Thời khắc Triệu Trinh xoay người bỏ đi, Lưu thái hậu mới phát hiện ra rằng cậu con trai ngoan ngoãn trước kia đã trưởng thành, cũng có chủ kiến của mình rồi. Còn bà đã già rồi, rất nhiều chuyện đã lực bất tòng tâm khi xử lý.
Chưa nghĩ ngợi gì nhiều thì Bát vương gia ở bên cạnh đã la lên:
- Thái hậu, thần cầu xin người!
Toái Càn Khôn
Xem tiếp: Chương 30: Thực Ảo (1)