Sáp Huyết Chương 29: Kỳ Phong (1)
Chương trước: Chương 28: Dư Âm (2)
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 1: Nghê Thường Khúc
Chương 29: Kỳ phong (1)
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Bất Không thấy chấm đỏ trong lòng bàn tay, suýt chút nữa là rơi lệ. Rốt cục gã đã hiểu ra mọi chuyện.
Trong mùi hương của Trương Diệu Ca không có độc, ngân châm không có độc, thứ duy nhất có độc chính là trái tim kia của nàng ta. Bất Không tự nghĩ mình không kém, nào ngờ lại ngoan ngoãn chui vào cạm bẫy của Trương Diệu Ca, tự mình nuốt độc dược vào bụng.
Trương Diệu Ca vẫn đang mỉm cười, nhưng sự chế giễu trong nụ cười cứ sắc bén giống như kim nhọn
- Bất Không, ngươi không kém, nhưng ta lại chẳng sợ ngươi.
Bất Không tiến thoái lưỡng nan, nhất thời không biết nên cầu xin thuốc giải tốt hơn, hay là động thủ thì tốt hơn.
Thấy Trương Diệu Ca bình tĩnh như không, Bất Không thở dài một hơi, chỉ cảm thấy dạ dày đau buốt, khan giọng nói:
- Độc dược nàycó thuốc giải không?
Trương Diệu Ca nói:
- Đương nhiên là có .
Trong lòng Bất Không khẽ vui mừng, trong ánh mắt toát lên ý cầu khẩn
- Phi Thiên, tiểu tăng vừa rồi đắc tội. Nếu ta đã thua, chỉ xin người ban cho thuốc giải, tiểu tăng thề, đáp ứng tất cả điều kiện vừa rồi của ngươi, nếu có trái lời, trời tru đất diệt!
Gã lại từ thần tăng biến trở lại thành tiểu tăng, thần sắc trở nên nghiêm trang, thành khẩn vô cùng.
Trương Diệu Ca khẽ thở dài nói:
- Nếu động thủ thật, ta chưa chắc đánh không lại ngươi. Nhưng vừa rồi nếu ngươi thật sự muốn đi, ta cũng không tài nào giữ ngươi lại được. Dù sao ta cũng phải ở lại đây, tạm thời không muốn ra khỏi kinh thành, cũng chẳng muốn bị ngươi phá hỏng kế hoạch, vì thế ta mới cố tình kể một số chuyện thú vị cho ngươi nghe, ngươi thật sự nghĩ rằng ta luyến tiếc Ngũ Long ư? Đại sư à, ta chính là tiếc nuối không muốn để ngươi đi đó.
Bất Không nhìn gương mặt xinh như hoa của Trương Diệu Ca, nhưng cứ như trông thấy rắn độc, run giọng nói:
- Ngươi không nỡ để ta đi à?
- Đại sư, ngươi quá thông minh. Nhưng người thông minh quá thì luôn yểu mạng.
Trương Diệu Ca tiếc nuối nói:
- Đại sư là cao tăng đắc đạo, sao không biết đến tác hại của tam độc tham sân si ư (tham: tham lam quyền quý, sân là sân hận, hờn giận. Si là si mê tham đắm)? Ngươi tham danh lợi thế gian, hận một tiểu nữ tử yếu đuối như ta, si mê Ngũ Long, đã hết thuốc cứu chữa rồi.
Thấy Bất Không nhìn mình một cách căm phẫn, Trương Diệu Ca cười một cái nhẹ nhàng, như hoa rơi tuyết bay.
- Kinh phật có câu “ chư phiền não sinh, tất do si cố”-mọi căn nguyên của phiền não, đều do cố chấp si mê mà ra. Đại sư người phiền não nhường này, chẳng lẽ đến giờ phút này vẫn một lòng si thuốc giải ư? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, ta nói gió nói trăng với ngươi như vậy, chẳng qua là đang chờ cho độc tính phát tác sao?
Bất Không bỗng nhiên biến sắc, trong tiếng quát chói tai, đã bay thẳng lên không, lao về phía Trương Diệu Ca. Trương Diệu Ca tươi cười quyến rũ, nhưng lại không né tránh chút nào.
Đòn tấn công cuối cùng của Bất Không, chỉ cầu bắt cho được Trương Diệu Ca, không ngờ mới tới giữa không trung, chỉ cảm giác lòng ngực đau nhói, sức lực toàn thân đột nhiên tiêu biến mất dạng, gã từ trên không ngã xuống thật mạnh.
Trương Diệu Ca nhìn Bất Không dưới mặt đất, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:
- Dụ ngươi uống thuốc, quả thật không phải là chuyện dễ dàng.
------------------------------
Lúc Địch Thanh lờ mờ tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trắng bệch. Hắn nhìn tấm rèm mềm mại, ngửi mùi hương thơm ngát, nhất thời không biết mình đang ở đâu, khoảng thời gian gần đây, hắn như mơ như tỉnh, chỉ mong giấc ngủ ngàn thu, đừng tỉnh lại nữa.
Vừa mới mở mắt, nỗi đau trong lòng liền trỗi dậy, Địch Thanh chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi xem mình đang ở đâu, vật vã đứng dậy.
Trong phòng sạch sẽ, hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, Bất Không cũng đã sớm mất tích.
Địch Thanh căn bản không có chút ấn tượng gì đối với tất cả sự việc xảy ra đêm qua lúc gặp Bất Không. Hắn chỉ nhớ là, hình như trong giây phút tỉnh táo, thấy một người cõng hắn chạy đi trong mưa đêm, lúc đó hương thơm thoang thoảng truyền tới…
Nhưng rốt cuộc là mơ hay là ảo, hắn cũng không rõ, cũng không muốn tìm hiểu.
Bức rèm kêu lên, có một nha hoàn bưng bát đi vào, thấy Địch Thanh ngồi dậy, nha hoàn đó mừng rỡ nói:
- Ngươi tỉnh rồi à?
Địch Thanh cảm thấy nha hoàn đó có chút quen thuộc, hỏi:
- Nàng đã cứu ta ư? Nàng là Liên Nhi cô nương?
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra cô bé này là nha hoàn của Trương Diệu Ca.
Liên Nhi do dự nói:
- Không phải ta, là tiểu thư nhà ta…bảo ta cứu người…
Nói chưa dứt lời, Địch Thanh đã vén màn bước ra ngoài. Liên Nhi vội vàng nói:
- Này, ngươi đi đâu thế? Thuốc của ngươi còn chưa có uống mà.
Địch Thanh chẳng màng tới, bước ra khỏi phòng trong, thấy Trương Diệu Ca đang ngồi bên cạnh chiếc đàn ngọc, đôi mắt đẹp nhìn hắn, tay gẩy dây đàn.
Đàn ngọc lại đổi cái mới rồi, nhưng điệu nhạc không thay đổi.
Địch Thanh lại lần nữa tỉnh dậy, tim vẫn đang đau, nhưng bớt điên cuồng một chút. Có lẽ sự đau khổ xưa nay là vậy, sau mỗi lần gậm nhấm tiêu hóa, đáy lòng không còn lại gì, thế nhưng lại thêm cái khắc cốt ghi tâm.
Địch Thanh thi lễ với Trương Diệu Ca, dùng sự bình tĩnh mà ngay cả bản thân hắn cũng khó lòng tin được nói:
- Cảm ơn nàng.
Sau đó liền đi ra ngoài.
Trương Diệu Ca nói:
- Địch Thanh.
Giọng nói của nàng ta cũng rất điềm tĩnh.
Liên Nhi trông hai người biểu hiện rất kỳ lạ. Địch Thanh không để tâm đến Liên Nhi, thậm chí chẳng xoay người, chỉ hỏi rằng:
- Trương cô nương, nàng có chuyện căn dặn à?
Trương Diệu Ca nói:
- Là ta đã cứu ngươi, nếu ta không cứu ngươi, nói không chừng ngươi đã chết đuối trong khe nước thối đó. Nếu ngươi là hán tử, thì không nên cứ thế mà đi.
Nàng ta nói một cách hời hợt qua loa, đem sự việc chém giết đến hồn bay phách tán tối qua nói nhẹ như lông hồng.
Địch Thanh nghiêm nghị nói:
- Thế nàng muốn ta phải làm gì?
Hắn còn có thể làm được gì? Hắn không biết;
Trương Diệu Ca mỉm cười nói:
- Ngươi phải cảm ơn ta, ít nhất cũng phải uống hết chén thuốc này chứ?
Địch Thanh đột ngột xoay người, giành lấy chén thuốc của Liên Nhi, một hơi uống cạn chén thuốc đó, hỏi:
- Trương cô nương, còn có căn dặn gì nữa không?
Cơ mặt của hắn co giật, trở nên có chút đáng sợ.
Trương Diệu Ca gật đầu nói:
- Hết rồi, ngươi đi đi.
Nàng cúi đầu xuống, khều nhẹ dây đàn, không nói thêm gì nữa. Đợi sau khi tiếng bước chân xuống lầu của Địch Thanh đi xa, lúc này mới khẽ thở dài, thần sắc ngập tràn thương cảm.
Một nỗi cô đơn biết tỏ cùng ai? Khó thành lời, cứ mình khổ.
Liên Nhi cẩn thận từng li từng tí nói:
- Tiểu thư, tối hôm qua muội đã làm gì? Sao giờ muội cảm thấy toàn thân gân cốt nhức nhói?
Trương Diệu Ca nhìn nàng ta một cái với ánh mắt sâu xa, nói:
- Tối qua ngươi trượt ngã, ngất đi.
Sau khi nàng cứu Liên Nhi tỉnh lại, Liên Nhi đã quên hết tất cả sự việc xảy ra trước đó, Trương Diệu Ca cũng không giải thích.
Liên Nhi có chút không tin tưởng nói:
- Vậy sao?
Thấy Trương Diệu Ca không nói, Liên Nhi lại nói tiếp:
- Tiểu thư, đêm qua muội thấy tiểu thư rơi lệ nữa….
Trương Diệu Ca thần sắc biến đổi, quát lớn nói:
- Ngươi muốn nói gì hả?
Liên Nhi lén thè lưỡi, hạ giọng nói:
- Muội vốn cho rằng, tiểu thư sẽ không để Địch Thanh đi như vậy.
Trương Diệu Ca buồn tẻ cười cười:
- Hắn sẽ không ở lại đâu.
Trong lòng đang nghĩ, ta có thể dùng thủ đoạn giữ Bất Không ở lại, nhưng ta biết rằng, thế nào đi nữa cũng không giữ chân Địch Thanh được. Địch Thanh có thể uống chén thuốc đó, chứng đỏ ý muốn tìm cái chết của hắn đã nhạt, không cần phải lo lắng quá. Từ nay về sau, ta và hắn mỗi người một phương, là người qua đường, không gặp nhau nữa.
Tiếng cầm cùng tình thâm, lại vang lên như thường lệ.
Trương Diệu Ca khuấy động dây đàn, bỗng nhiên nhớ đến chuyện đêm qua, mặc dù Địch Thanh trong cơn mê, vẫn luôn không ngừng gọi cái tên Vũ Thường. Ngắm nhìn cây cao ngoài cửa sổ, đôi yến bay tới bay lui, đột nhiên nàng nghĩ, cả đời của mình, nếu như chết đi, sẽ có chàng trai nào như Địch Thanh vậy, nhớ nhung ta khắc cốt ghi tâm? Vừa nghĩ đến đây, bất giác trong lòng đau xót, lại suýt rơi lệ lần nữa.
Lúc Địch Thanh ra khỏi Trúc Ca lâu, mặt trời đang lên, sức sống đất trời dạt dào, nhưng trong mắt của Địch Thanh, chẳng qua chỉ một màu xám xịt.
Đi hoàng cung, gặp Vũ Thường!
Ý nghĩ này lại lần nữa trổi dậy, không thể ngăn lại. Hắn vừa mới nhớ ra, đêm qua lúc xông ra ngoài, chính là muốn đi tìm Vũ Thường. Hắn hơi hận Quách Tuân, hận Quách Tuân tại sao lại cứu sống hắn, hận Quách Tuân tại sao lại đưa hắn trở về Quách phủ.
Sau khi hắn nhớ ra mình muốn làm gì, đang muốn cất bước, liền thấy một người đứng ngay trước mặt.
Người đó trông sắc mặt có chút tiều tụy, đôi mắt sâu thẩm, bản sắc khôi ngô vẫn không thay đổi. y nhìn vào đôi mắt của Địch Thanh, muôn ngàn hàm ý.
Địch Thanh ngẩn ngơ, lấp bắp nói:
- Quách đại ca, sao huynh lại ở đây?
Quách Tuân như thoáng có chút trầm tư nhìn về phía Trúc Ca lâu một cái, nói:
- Ta tùy hứng dạo chơi, không ngờ gặp được đệ.
Địch Thanh không thẹn với lòng, nhìn chằm chằm vào Quách Tuân nói:
- Quách đại ca, đệ muốn gặp Vũ Thường một lần cuối.
Hắn vô cùng điềm tĩnh, điềm tĩnh đến nỗi như quên cả thương tích, nhưng chẳng ai biết rằng, hắn phải nổ lực biết bao mới làm được như vậy.
Quách Tuân dời ánh mắt đi, nhưng lại không nói lời nào.
Địch Thanh bắt đầu nôn nóng, một tay bắt lấy vai của Quách Tuân mà nói:
- Quách đại ca, đệ đã giết đám người Lưu Tòng Đức, đệ biết mình có tội, lúc này đệ vào cung, nói không chừng sẽ bị bắt ngay lập tức, chắc chắn sẽ khiến huynh khó xử. Nhưng đệ chỉ có thể cầu xin huynh! Đệ xin huynh!
Quách Tuân thở dài
- Đệ vô tội. Đám người Lưu Tòng Đức âm mưu tạo phản, chứng cứ xác thực, lần này ngay cả Thái hậu cũng không lật lại án xử của bọn họ. Còn về phần Triệu Doãn Thăng, đệ không giết gã, ta cũng sẽ ra tay thôi. Đệ muốn vào cung, sẽ không ai ngăn cản đệ.
Địch Thanh cất bước muốn đi, Quách Tuân đột nhiên ấn chừng vai của hắn nói:
- Đệ đợi đã, ta có chuyện muốn nói với đệ.
Địch Thanh dừng bước, nhìn Quách Tuân nói:
- Huynh muốn nói gì?
- Sau này đệ dự định làm như thế nào?
Quách Tuân chậm rãi hỏi.
Sắc mặt của Địch Thanh cuối cùng cũng lộ vẻ sầu thảm, lẩm bẩm nói:
- Không làm gì cả. Đệ còn có thể làm được gì? Quách đại ca, trước kia huynh đã giúp đệ rất nhiều lần, đệ phải cảm ơn huynh. Cảm ơn huynh và Tiểu Quỳ, các người đều rất chiếu cố cho đệ.
Ánh mắt Quách Tuân xao động, ngẫm nghĩ lời nói của Địch Thanh, cảm giác như những lời lúc lâm chung, hồi lâu mới nói:
- Trên đời này còn có rất nhiều chuyện cần đệ làm.
Địch Thanh đột nhiên bùng phát, đẩy tay của Quách Tuân ra, kêu lên:
- Quách Tuân, huynh còn muốn đệ phải làm gì? Huynh cứu đệ và đại ca của đệ, dẫn đệ nhập ngũ, đệ cảm kích huynh! Đệ bị Dạ Nguyệt Phi Thiên làm trọng thương, là ý trời sắp đặt sẵn! Những năm gần đây, đệ biết rằng, huynh đối với đệ rất tốt rất tốt. Cho dù là cha mẹ, đại ca của đệ, cũng không đối xử tốt với đệ như huynh. Cả đời này, cũng không thể trả hết ân tình cho huynh được. Nhưng Vũ Thường mất rồi, đệ hận huynh!
Hai má Quách Tuân co giật, lùi về sau một bước, trong mắt lộ vẻ bi thương.
- Bởi vì nếu lúc đầu huynh để ta chết, Vũ Thường cũng sẽ không vì ta mà mất mạng.
Địch Thanh nước mắt nóng rưng rưng, không tài nào khống chế cảm xúc trong lòng được nữa.
Quách Tuân thấy Địch Thanh rơi lệ, lẩm bẩm nói:
-Đúng vậy, ta sai rồi. Đệ hận ta, cũng phải thôi.
Địch Thanh thấy Quách Tuân như vậy, trong lòng có nỗi áy náy khó mà nói ra được. Hắn thà rằng để Quách Tuân một đấm đánh chết hắn chẳng cần lý do, còn hơn lại lần nữa nghe Quách Tuân nói lời xin lỗi. Địch Thanh nghĩ đến đây, giọng thét lên nói:
- Huynh không sai! Sai là ở đệ! Vốn dĩ đệ không nên quen biết Vũ Thường, vận đệ lênh đênh, vốn dĩ đệ nên ở dưới quê, tại sao đệ lại xen vào chuyện người khác chứ? Tại sao lại phải tìm Dạ Nguyệt Phi Thiên? Tại sao lại quen biết với Vũ Thường? Là đệ đã hại Vũ Thường!
Hắn nói xong, quay người bỏ chạy, chạy đi một hơi rất xa.
Hắn chạy một cách không kiêng nể như thế, hoàn toàn chẳng cần màn đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên phố. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chân hắn đột nhiên đạp phải thứ gì đó, té lăn ra đất. Hắn cũng không đứng dậy, gục đầu vào đất bùn, mặc cho sỏi cát cà vào hai má, đau mà thoải mái.
Một người đưa tay đỡ Địch Thanh, quát lên nói:
- Địch Thanh, ngươi làm cái gì vậy?
Địch Thanh quay đầu lại nhìn, thấy gã có chân mày như kiếm kia, không ngờ lại là Diệp Tri Thu, không kìm được liền tức giận nói:
- Ta làm gì thì liên quan gì đến ngươi?
Hắn nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Quách Tuân cũng ở cách đó không xa.
Diệp Tri Thu buông tay, cười lạnh lùng nói:
- Ngươi làm cái gì, đích thật không liên quan đến ta. Nhưng trên đời này, vốn dĩ không chỉ có mình ngươi đau khổ. Ta nói cho ngươi biết…
Nói chưa dứt lời, Quách Tuân bên cạnh đã nói:
- Diệp Bộ đầu, sao ngươi lại ở đây?
Diệp Tri Thu nói:
- Ta đến đây để tìm một người, vừa hay gặp phải Địch Thanh đang nổi cơn điên, vậy nên mới giữ hắn lại.
Quách Tuân nói:
- Vậy ngươi đi làm việc đi.
Có chút trầm mặc, Quách Tuân lại nói:
- Đêm nay ngươi có thể đến phủ của ta không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Diệp Tri Thu gật gật đầu, liền xoay người bỏ đi.
Quách Tuân bước tới, thấy Địch Thanh lại muốn bỏ đi, Quách Tuân thần sắc do dự, bỗng nhiên lên tiếng:
- Địch Thanh, ta nói cho đệ hay một chuyện, đệ nhất định phải kiên cường, đừng kích động.
Địch Thanh đờ đẫn nhìn Quách Tuân, lẩm bẩm nói:
- Còn có chuyện gì cần đệ phải kiên cường ư?
Trong lòng Quách Tuân cũng bàng hoàng, chỉ là đang nghĩ, mình có nên nói cho hắn biết hay không? Quyết định lần này của mình, là đúng hay là sai? Nếu ta nói cho hắn biết, là cứu hắn, hay là hại cả đời của hắn đây? Vốn dĩ hắn đang do dự, nhưng thấy vẻ mặt đau khổ không chịu nổi của Địch Thanh, cuối cùng hạ quyết tâm, bắt lấy tay của Địch Thanh, từng câu từng chữ nói:
- Dương Vũ Thường nàng ấy…vẫn chưa chết.
Dương Vũ Thường chưa chết?
Lúc Địch Thanh nghe thấy những từ này, thân hình lung lay vài cái, dường như khó lòng tin vào tai của mình.
Dương Vũ Thường chưa chết!
Những từ đó nhanh chóng tràn ngập vào lòng ngực của Địch Thanh, hắn trở tay lại nắm lấy cổ tay của Quách Tuân, cứ như là nắm lấy cọng cỏ sinh mạng vậy, khàn giọng nói:
- Huynh…huynh…huynh nói cái gì? Vũ Thường còn sống ư?
Đầu óc hắn mê muội, suýt chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi Diệp Tri Thu từ biệt Quách Tuân, y đã đến một gia viên. Trước cửa gia viên này rách nát, trong đình viện thì không chút động tĩnh, Diệp Tri Thu gõ cửa, chẳng nghe thấy tiếng người hồi âm, liền chau mày lại.
Cửa nhà khép hờ, Diệp Tri Thu có chút trầm ngâm, đã đẩy cửa vào. Trong gia viên yên tĩnh, nhìn ra phía xa có một người đang nằm ngủ trong sảnh. Diệp Tri Thu trông thấy, hơi kinh ngạc, y nhận ra đó là dáng người của Nhâm Thức Cốt.
Hôm nay y đến đây, vốn dĩ muốn tìm người khám nghiệm tử thi Nhâm Thức Cốt.
Trong cung đại biến, tuy rằng đã tạm thời yên ổn, nhưng Diệp Tri Thu vẫn luôn cảm giác được, bên trong còn có một số bí mật khó hiểu. Y là một bộ đầu, đương nhiên tận trung với công việc của mình, không muốn cứ không minh bạch thế này.
Nhưng mà điều khúc mắc lớn nhất chính là, lúc đầu mũi tên bắn vào Thái hậu đó, rốt cục có phải do Triệu Doãn Thăng bắn ra hay không? Trong cung nhiều người đã chết, súc vật không tha, thật sự là do Triệu Doãn làm ư? Tại sao gã lại làm như vậy?
Vốn dĩ Diệp Tri Thu lúc đứng trước hoàng nghi môn cảm thấy, Triệu Doãn Thăng làm như vậy, đơn thuần là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, ly gián quan hệ giữa Thái hậu và Thiên tử, từ đó ngư ông đắc lợi, nhưng sau sự việc thì theo lời của Quách Tuân nói, mũi tên đó vô cùng sắc bén, mục tiêu muốn lấy mạng của Thái hậu!
Triệu Doãn Thăng bắn chết Thái hậu, một chút lợi ích cũng không có! Nếu gã muốn lên làm vua, người duy nhất có thể dựa vào chính là Thái hậu, chẳng có lý do gì để gã chặt bỏ cây đại thụ này trước. Nếu suy nghĩ theo hướng này thì, trong cung có nhiều người chết cũng thật lạ lùng, tuy rằng Triệu Doãn Thăng có năng lực giết chết được số người đó, nhưng gã không có lý do nào để làm chuyện đó.
Ai muốn giết chết Thái hậu sau đó hưởng niềm vui này đây? Lúc Diệp Tri Thu nghĩ đến đây, đột nhiên rùng mình, đã đi đến sau lưng của Nhâm Thức Cốt.
Trong cung cháy lớn, đốt sạch tất cả mọi manh mối, những kẻ chết trong cung kia cũng bị cháy sạch, cho dù là vị đại thái giám Giang Đức Minh sau khi chết, cũng khó giữ được thi hài.
Đây là một chi tiết, sau khi trong cung nội loạn, ai cũng sẽ không để tâm lắm đến chi tiết này. Nay Thái hậu có điều lo âu, ai cũng dán mắt vào hành động của Triệu Trinh, hy vọng có thể biểu hiện sự chung thành của mình đối với Triệu Trinh, lại có ai thèm đi để ý đến chuyện thi thể của những người chết kia, có phải đã bị tiêu hủy hay không?
Diệp Tri Thu không có manh mối, trước mắt chỉ còn sót lại vài người có thể giúp y, đó chính là ba người khám nghiệm tử thi như Nhâm Thức Cốt.
Những người đó khám nghiệm qua tử thi, có lẽ còn có thể cho y một số đáp án.
- Nhâm ngỗ tác (ngỗ tác: khám nghiệm tử thi).
Trong lòng Diệp Tri Thu tâm sự nặng nề, khẽ hô một tiếng, đưa tay vặn bả vai của Nhâm Thức Cốt. Lúc này đang là ban sớm, sao Nhâm Thức Cốt lại nằm cạnh bàn nghỉ ngơi chứ? Lúc Diệp Tri Thu nghĩ đến đây, lưu ý thấy đèn dầu trên bàn đã thắp cạn, trên bàn có hai chén trà.
Diệp Tri Thu rùng mình, ý thức được ngọn đèn đó đã đốt cả đêm, trước đó Nhâm Thức Cốt có khách. Nhâm Thức Cốt đã gặp ai vào lúc rạng sáng thế này? Khi Diệp Tri Thu nghĩ đến đây, đã vặn vai của Nhâm Thức Cốt qua, Nhâm Thức Cốt đang cười, nụ cười cực kỳ quái dị, nhưng gã chết rồi!
Ngay phút giây Diệp Tri Thu trông thấy Nhâm Thức Cốt cười, sau lưng lạnh rờn, đột nhiên cảnh giác cao độ, bỗng nhiên luồn đến dưới bàn.
Teng một tiếng vang lên, ánh lửa văng tứ phía. Một mũi tên nỏ bắn lên mặt đá mà Diệp Tri Thu vừa đứng, làm cho đá thạch chia năm xẻ bảy. Một tên thích khách từ trên xà nhà nhảy xuống, liền vung đao tới chém.
Diệp Tri Thu không thấy đâu nữa, tên thích khách đó sững người, gã tính toán nhiều lắm, nhưng điều duy nhất là không tính đến Diệp Tri Thu lại cảnh giác như vậy, không những tránh được tên nỏ của gã, còn nhanh chóng ẩn mình đi mất, khiến gã chẳng tài nào ra tay được.
Bàn gỗ đột nhiên bay lên, hướng về phía thích khách mà nện vào. Gã thích khách đang lúc tập trung sức mạnh, không chút do dự mà gào lớn vung đao, một đao chém tới, bàn gỗ vỡ vụn. Một luồng ánh sáng bay ra từ bàn gỗ vỡ vụn, trực tiếp nhắm vào tên sát thủ.
Diệp Tri Thu xuất kiếm, một kiếm đã xoay chuyển tình thế, lướt qua lồng ngực của thích khách, dùng sức đâm vào bả vai của gã! Gã này muốn giết Diệp Tri Thu y, khẳng định có liên quan đến vụ án, Diệp Tri Thu muốn giữ lại mạng sống.
Nhanh như sấm chớp, Diệp Tri Thu thấy tên thích khách cả người quần áo màu đen, khăn che mặt màu đen, để lộ ra một cặp mắt sáng quắc. lúc trông thấy đôi mắt đó, tim Diệp Tri Thu bỗng nhiên đập mạnh, có cảm giác dường như đã từng quen biết.
Máu tươi bắn tung tóe, trong tiếng rên rỉ của gã thích khách, bỗng nhiên rơi xuống, lăn trên đất một cái, liên tiếp bắn ra ba mũi tên nỏ. Diệp Tri Thu ngã người né tránh, trước lúc thích khách bắn tên, đã đổi tư thế, bay sang một bên.
Thích khách xoay người đứng dậy, nhào vào cạnh tường viện, lại tung lên lần nữa, phóng qua tường cao.
Diệp Tri Thu chẳng đuổi theo, trong mắt y tràn ngập màu kinh ngạc sợ hãi, tay cầm kiếm có chút run rẩy.
Thích khách đã bị y làm cho bị thương, y sợ cái gì chứ?
Qua hồi lâu, Diệp Tri Thu lúc này mới chậm rãi cong lưng, nhặt một vật dưới đất lên, đó là một tấm lệnh bài. Vừa rồi Diệp Tri Thu cắt rách lòng ngực của gã thích khách, tấm lệnh bài đó, chính là rơi ra từ trong người gã thích khách đó.
Lúc Diệp Tri Thu nhìn vào tấm lện bài đó, tay cầm lệnh bài cũng bắt đầu run rẩy. Trong mắt của y, đã toát lên ý kinh hãi hoảng sợ. Y chậm rãi ngồi xuống, ngồi lên một chiếc ghế, nhìn thi thể của Nhâm Thức Cốt.
Nhâm Thức Cốt đang cười, trong nụ cười dường như tràn ngập ý chế nhạo!
-----------------------------
Dương Vũ Thường chưa chết ư? Lúc Địch Thanh nghe thấy tin này, trong niềm vui bất ngờ, nhiều hơn nữa là sự hoài nghi. Chuyện này đối với hắn mà nói, là một tin tốt lành vô cùng, tại sao Quách Tuân nói ra lại ấp úng như vậy?
Nhưng niềm vui sướng nhanh chóng dung hòa tất cả mọi nghi hoặc, Địch Thanh kích động nói:
- Quách đại ca, Vũ Thường chưa chết ư? Nàng ấy ở đâu? Đệ muốn đi gặp nàng.
Ánh mắt Quách Tuân sâu sa, chậm rãi nói:
- Nhưng nàng ấy cũng rất khó tỉnh lại được.
Địch Thanh chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh tạt xuống, hoài nghi hỏi:
- Huynh nói sao?
Quách Tuân trầm ngâm hồi lâu, mới nói:
- Lúc đầu ta cũng nghĩ Dương Vũ Thường đi rồi, nhưng sau đó Vương Duy Nhất chạy đến, không ngờ phát hiện Dương Vũ Thường còn có cơ hội sống sót. Điều này có vẻ là chuyện không thể nào.
Y thở dài nói:
- Tình trạng của nàng cũng hôn mê giống y hệt như đệ năm đó, nhưng còn nghiêm trọng hơn cả đệ.
Địch Thanh trong lúc vừa buồn vừa vui, trong lòng thấp thỏm, vội lên tiếng nói:
- Thế…Vương thần y nói thế nào?
- Vương Duy Nhất nói, nàng vẫn còn có dấu hiệu của tia sinh mệnh, chỉ có thể dùng từ không thể tin nổi mà hình dung nó. Gã lại nói, không có cách cứu chữa cho Dương Vũ Thường.
Quách Tuân nói rất chậm, dường như mỗi một chữ, đều phải qua sự suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra miệng.
Trái tim của Địch Thanh lại lần nữa rủ xuống, khẩn trương mà bắt lấy tay của Quách Tuân nói:
- Quách đại ca, đệ cầu xin huynh, xin huynh hãy cứu lấy Vũ Thường, đệ biết, huynh có khả năng này mà.
Trong lòng hắn biết Quách Tuân võ công cao cường, nhưng y thuật thì tuyệt đối không thể mạnh hơn Vương Duy Nhất được, nhưng hắn chỉ còn lại hy vọng này thôi.
Quách Tuân nhìn vào đôi mắt của Địch Thanh,, sau một lúc lâu mới nói:
- Chuyện này có lẽ vẫn còn hi vọng.
- Hy vọng gì?
Địch Thanh hỏi tới.
- Kỳ tích.
Lúc Quách Tuân phun ra hai chữ này, trong thần sắc có một sự mệt mỏi khó nói.
Địch Thanh buông lỏng đôi tay, thất thần mà lùi về sau hai bước, lẩm bẩm nói:
- Kỳ tích?
Quách Tuân nhìn vẻ mặt của Địch Thanh, góp ý nói:
- Bất kể như thế nào, đệ hãy cùng ta vào cung xem trước. Lúc này Bát vương gia đang ở cùng Dương Vũ Thường đấy.
Địch Thanh gật đầu một cách bất lực, đi theo Quách Tuân bước nhanh vào trong đại nội, vào trong cấm nội (cung cấm nơi đế vương sinh sống), đi đến trước một tòa cung điện, trên tấm bảng dẹp của cung điện ghi cái gì, căn bản Địch Thanh không để ý tới. Hắn nhẹ nhàng lướt vào trong cung nội, liền thấy Dương Vũ Thường nằm ngang giữa không trung, bên cạnh hoa tươi lượn lờ….
Diệt Hồng Trần
Xem tiếp: Chương 29: Kỳ Phong (2)