121 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cút. . Cút đi. . . ” Lê Hiểu Mạn giãy dụa, trán đã lấm tấm mồ hôi, chảy xuống gương mặt cô, trong lòng cô hoảng loạn, sao cũng không đẩy được Hoắc Vân Hy ra, tức giận cắn môi dưới, đến khi mùi máu tươi ngai ngái tràn ngập khoang miệng hai người, Hoắc Vân Hy mới nơi lỏng.
122 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cầm thú, đừng động vào tôi. . . ” Lê Hiểu Mạn khủng hoảng khóc nói, dùng cả tay và chân đấm đá Hoắc Vân Hy.
Sự tức giận và lòng đố ký đã sớm đốt cháy lý trí của Hoắc Vân Hy, ánh mắt anh rực lửa như có thể làm cô hóa thành tro bụi.
123 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy nheo mắt lại tức giận quát lớn: “Long Tư Hạo. . . ”
Ngay sau đó vung quyền hướng tới Long Tư Hạo.
Thấy vậy, ánh mắt Long Tư Hạo càng thêm rét lạnh, nhanh chóng cởi áo xuống choàng trên người Lê Hiểu Mạn, đau lòng nhìn cô.
124 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh thân thủ đi lên đỡ nắm đám của Hoắc Vân Hy, một tay khác trong chớp mắt đã đặt trên cổ Hoắc Vân Hy.
“Anh. . . ” Hoắc Vân Hy hoàn toàn không nghĩ tới, thân thủ Long Tư Hạo nhanh như vậy, cổ bị giữ đau đến nhíu mày, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt tức giận: “Long Tư Hạo, thân thủ không tồi, nhưng tôi cũng không kém như trong tưởng tượng của anh đâu.
125 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn chắn tước người Hoắc Vân Hy, ánh mắt hơi trầm xuống. Đôi con ngươi đen như mực nhìn khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của cô, môi mỏng khẽ nhếch, chậm rãi phun ra hai chữ: “Tránh ra.
126 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mạn Mạn. . . ” Hoắc Vân Hy nhìn vào ánh mắt xa cách của Lê Hiểu Mạn, bàn tay cầm áo của anh dừng lại giữa không trung, trái tim đau đớn.
127 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tầm mắt cô rơi vào bàn tay trên tay lái của anh. Thấy vết máu đọng trên mu bàn tay anh, cô cả kinh, theo bản năng cầm lấy tay anh, ngước mắt nhìn: “Anh bị thương.
128 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Động tác của anh quá mức mập mờ làm tim cô đập mạnh, bối rối nói: “Long. . . Long Tư Hạo, giờ cũng muộn rồi, chúng ta đến khách sạn đi!”
Cô không còn lòng dạ nào nhìn ánh mắt sáng ngời của Long Tư Hạo nữa, anh nghe thấy chỉ nói: “Đến khách sạn? Em nghĩ.
129 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ngước mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh: “Long. . . Long Tư Hạo, anh. . . Sao anh lại làm như vậy? Thả tôi xuống, tôi không cần, anh mở cửa ra đi, anh muốn tôi đáp ứng điều kiện gì?”
Lê Hiểu Mạn cắn môi nói xong câu xuối, giờ phút này, gương mặt nhỏ nhắn không ngừng đỏ bừng lên, như muốn thiêu đốt gương mặt cô.
130 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn giật mình, lấy lại chút ý thức, cô đang muốn nói không, Long Tư Hạo đã hôn lên môi cô.
Lê Hiểu Mạn khẽ giãy dụa, ánh mắt mơ màng liếc anh: “Long.
131 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn híp mắt, nhướn mày nhìn anh: “Anh nói chính là muốn tôi rời khỏi Hoắc gia?”
Long Tư Hạo không trả lời cô, chỉ hôn lên trán cô, ý cười trong mắt sâu thêm vài phần, đôi môi mỏng cong lên đầy mị hoặc.
132 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Long. . . Ưm ưm. . . ” Cô đang muốn lên tiếng, đôi môi bị Long Tư Hạo bá đạo hôn lên, nụ hôn nóng bỏng như bão táp càn quét tới thổi bay toàn bộ lý trí của cô, cô hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
133 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nâng mắt giận dữ nhìn anh, thấy anh nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên như đang yếu ớt cười, dưới ánh đèn vàng cam, khuôn mặt anh tuấn của anh càng thêm mị hoặc mê người.
134 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đứng một hồi, cô mới xoay người vào phòng tắm, đã thấy trong phòng tắm đặt sẵn quần áo cho mình, toàn là những nhãn hiệu đắt tiền.
135 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Về tới Hoắc trạch, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo một trước một sau đi về phía đại sảnh.
Long Tư Hạo đi trước, cô ở phía sau, cô hơi cố ý cách xa Long Tư Hạo một khoảng.
136 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, hoàn toàn không nghĩ tới ông lại vận dụng gia pháp.
“Ông nội. . . ”
Cô đang muốn lên tiếng, Hoắc Nghiệp Hoằng liền cắt lời cô, ánh mắt xin lỗi nhìn cô: “Mạn Mạn, Vân Hy vậy mà lại làm ra chuyện tổn thương tới con, nếu hôm nay ông không dạy dỗ nó, Hoắc gia chúng ta có lỗi với con rồi.
137 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy nâng mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, ánh mắt cực kỳ phức tạp, trong mắt xẹt qua một tia giãy dụa, qua một lúc lâu, cậu ta mới xiết chặt hai tay, quỳ xuống trước mặt Hoắc Nghiệp Hoằng.
138 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Tuyết Hà nghe lời này, kinh hoảng nhìn Hoắc Nghiệp Hoành: “Ba. . . Ba nói lời vậy là có ý gì? Vân Hy là cháu trai ruột của ba, thằng bé không ngồi vị trí tổng tài, thế thì ngồi vị trí nào? Ba không phải muốn đuổi Vân Hy ra khỏi tập đoàn Hoắc thị chứ? Ba, Vân Hy không đúng, ba cũng đã đánh nó, nó cũng bị phạt, ba tha cho nó lần này được không?”
Hoắc Vân Hy nghe ông nội anh nói như vậy, nhíu mày, mím môi không nói lời nào.
139 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Tuyết Hà đằng đằng sát khí chỉ Lê Hiểu Mạn nói xong, lại giơ tay lên tát về phía Lê Hiểu Mạn.
Lần này, ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lẽo, bắt được tay của Lý Tuyết Hà.
140 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo hơi ngừng bước chân lại, ánh mắt sâu thẳm âm trầm, môi mỏng hơi cong lên, lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, giọng như vang lên từ nơi xa vô tận, giọng điệu bằng phẳng khiến người ta không nhìn ra được vui giận: “Ông nội vậy khoảng cách là khoảng bao nhiêu?”
Dứt lời, anh đi thẳng ra khỏi thư phòng, vẻ mặt cứng rắn mà kiên quyết.