61 Thiệu Khâm không nói gì vỗ vỗ lên đầu con trai:” Bình thường mẹ con cho con coi phim gì? Vẫn chưa đủ hiểu biết sao. ” Quả thực là quá mơ mộng. Mạch Nha khinh thường bĩu môi, nói ẩn ý:” Còn cần mẹ cho con xem sao? Tuổi còn nhỏ con đã chịu đủ cảnh cha không thương mẹ không yêu, cuộc sống nay đây mai đó, tất nhiên là trưởng thành sớm.
62 Mạch Nha đề nghị Thiệu Khâm mua thức ăn bên ngoài đến nhà của Giản Tang Du ăn, cu cậu hết sức phấn khởi tranh công: “Mẹ luôn luôn bận rộn công việc, chắc chắn là đã quên ăn cơm, lúc này ba đem theo đồ ăn ngon xuất hiện sẽ giống như một vương tử đó.
63 Thiệu Khâm và Đỗ Minh Sâm cùng nhau đi xuống lầu, hai người không nói với nhau một câu nào. Sự im lặng kéo dài tới tận lúc họ xuống tầng một, Thiệu Khâm bỗng nhiên mở miệng: “Giản Tang Du và mẹ của anh không giống nhau, anh đừng thương hại cô ấy.
64 Giản Tang Du kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiệu Khâm, lấy túi xách che trước ngực. Cô hoàn toàn tin tưởng Thiệu Khâm có thể hành động như lời anh nói.
65 Vành tai cô bị đôi môi ấm áp của Thiệu Khâm ngậm vào mút liếm, làm Giản Tang Du mềm nhũn, tê dại vô cùng, giống như bị vô số luồng điện chạy qua toàn thân.
66 Hai người bốn mắt nhìn nhau. Thiệu Khâm thấy hốc mắt cô đỏ lên, hôn cô càng thêm mãnh liệt. Cô chạy, anh đuổi theo, đuổi theo cô rất nhiều năm. Gần như anh đều dùng phương thức bá đạo, cưỡng ép cô vào khuôn khổ.
67 Ăn xong điểm tâm Giản Tang Du cũng không vội vàng đi, ngược lại bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Thiệu Khâm, vẻ mặt nghiêm túc:” Chúng ta nói chuyện đi.
68 Sắc mặt Thiệu Khâm lạnh đi, bởi vì hai chữ “Thiệu Trí ” làm cho tâm tình của anh càng trở nên tồi tệ hơn: “Không thể nào. ” Lúc ấy chuyện của Thiệu Trí khiến dư luận xôn xao.
69 Lúc Thiệu Khâm tới thấy Mạch Nha đang ngồi giữa Giản Tang Du và Đỗ Minh Sâm. Đỗ Minh Sâm đưa cho cái gì Giản Tang Du cũng bị Mạch Nha đoạt lấy, sau đó tự tay đưa cho Giản Tang Du.
70 Mấy ngày tiếp theo Mạch Nha sống ở chỗ Thiệu Khâm. Sinh hoạt của Giản Tang Du đã bình thường trở lại. Thỉnh thoảng sẽ đến công ty phụ giúp Giản Đông Dục.
71 “Ba, ba phải chuẩn bị xong quà trước ngày sinh nhật của mẹ nha…. ” Mạch Nha lo lắng nhắc nhở một lần nữa, áp sát vào lưng Thiệu Khâm kéo kéo lỗ tai của anh: “Lần trước chú Đỗ đã tặng ẹ một cái đồng hồ, ba nhớ tặng mẹ món quà gì để lúc nào mẹ cũng giữ bên người đó.
72 Quan Trì bắt tay vào theo dõi tên lừa bán trẻ em, dựa theo sự miêu tả của người bên cạnh Thiệu Khâm, anh ta nhanh chóng đã nhắm vào một người, người này mới vừa được thả ra được mấy tháng, không ngờ “ ngựa quen đường cũ”, muốn làm lại nghề này.
73 “Cục cưng!” giọng Giản Tang Du run lên, vừa định hỏi địa chỉ của con trai thì điện thoại đột nhiên bị cắt đứt. Cô gấp gáp “Alô” vài tiếng, nhưng bên kia đầu điện thoại cũng không có ai trả lời cô.
74 Tiếng thét lên của Lưu Đội làm ọi người đều giật mình. Giản Tang Du theo chân Thiệu Khâm xuống xe, đến khi nhìn xuống cái hố mới phát hiện ra tình trạng bên dưới thật tồi tệ.
75 Mưa còn đang rơi, từng giọt chảy qua chiếc cằm nhỏ gầy yếu còn đang trên ngực anh. Giản Tang Du nằm trên người Thiệu Khâm, trong đôi mắt long lanh chứa đầy nước mắt , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chưa hết hoảng sợ, cô nhịn không được mắng to:” Vô lại, anh lại gạt em.
76 Trần Bưu tay cầm cái cuốc, đứng chắn trước cửa nhà, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Thiệu Khâm và Giản Tang Du: “Các người là ai? Tại sao lại đuổi theo con gái của tôi làm gì?”Thiệu Khâm đứng lên trước che chắn cho Giản Tang Du, lạnh lùng nhìn anh ta : “Tôi tới đây tìm con của mình, nó đang ở nhà của anh.
77 “Sao vậy?” Giản Tang Du quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, khi nhìn đến Trần Úc vẻ mặt có hơi thẩn thờ một chút. . Đứa bé đơn thuần như vậy, quả thực là đáng thương.
78 Sau khi tái hôn, Thiệu Khâm rất ít khi nhắc tới chuyện cũ. Anh không biết bây giờ Giản Tang Du có thật sự không còn bài xích với những chuyện đó không.
79 Giản Tang Du bị đề nghị của Thiệu Khâm làm rung động. Mặc dù đã có Mạch Nha, nhưng giữa bọn họ vẫn luôn thiếu một giai đoạn mà bất kì cặp vợ chồng nào cũng phải trải qua.
80 Thiệu Khâm sợ sệt nhìn Giản Tang Du, gò má cô xuất hiện một tầng mây hồng. Ngón tay trắng nõn nắm chặt áo sơ mi của anh hơi luống cuống không biết nên làm gì.