R5 Chương 8
Chương trước: Chương 7
Mọi người chọn một bàn trống gần cửa sổ cuối dãy, ai nấy ngồi vào chỗ của mình. Dương ngồi một chiếc ghế cạnh Linh, đối diện Phong. Vy mở lời đầu tiên, đi kèm vẫn là nụ cười ngọt ngào không đổi.
- Cậu dùng gì? - Vy dùng chất giọng rất tự nhiên, giống như một bồi bàn chuyên nghiệp. Đầu cô nàng hơi nghiêng, đôi mắt đen đục quay sang Dương dò hỏi.
- Coffee sữa Cappuccino. - Dương trả lời, dường như trở thành thực tập viên của R5, mọi người quan tâm cô hơn, Dương cũng nhận ra ánh mắt Vũ Phong nhìn cô cũng không còn lạnh lùng và phóng băng nữa; bất giác, đôi môi cô vẽ lên một nụ cười. Một ánh mắt màu xám tro vô tình bắt gặp nụ cười ấy, phẳng lặng, lạnh lùng, cậu vẫn thờ ơ tiếp tục chú ý vào công việc.
Nhật bước tới khi Thiên Vy vừa rời đi, cậu ngồi xuống, đôi mắt màu buồn thoáng những tia mệt mỏi. Tâm trạng cậu có vẻ không tốt lắm.
- 1412. Thất bại nữa hả? - Song Linh quan tâm, hơi nhổm người về phía trước quan sát biểu hiện của cậu. Nhật gật đầu thay lời nói.
- 1412 là sao? Nhóm trưởng đâu? - Dương tò mò hỏi, vẫn chất giọng nhẹ nhàng vốn có.
- Cậu ấy không xuống đâu. Hoàng Nhi không thích ồn ào. Thức uống của các cậu đây. - Vy vừa về tới, cô nàng trả lời qua loa câu hỏi của Dương rồi khéo léo đổi chủ đề. Nhật ga lăng đỡ lấy khay đồ uống trên tay Thiên Vy. Cậu đưa Cappuccino cho Dương, coffee Frappuccino cho Linh, Coffee Americano cho Vy, Coffee đen cho Phong và Espresso cho chính mình.
Phong vừa nghịch Ipad vừa uống coffee, ngồi nhấm nháp ly Cappuccino ngọt ngào của mình, Dương vừa nghe mọi người nói chuyện vừa ngây ngốc quan sát Vũ Phong; cô nhìn Phong khó hiểu, làm sao cậu có thể uống được vị đắng ngắt của coffee đen và lăn óc cùng những dữ liệu dài dặc trên máy tính.
Phong đứng dậy bỏ đi khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ. Dương ngốc nghếch nhìn theo cái bóng dáng cao lớn của cậu tiến lại quầy pha chế.
Vũ Phong mua một ly Cappuccino nhiều kem. Dương ngây ngốc nhìn theo bống dáng cao lớn của cậu ở quầy pha chế phía xa.
- Phong thích uống Cappuccino à? – Cô ngây thơ hỏi. Đáp lại cô là nụ cười đẹp mê mẩn của Song linh và Thiên Vy.
- Never. Có lẽ là cho Hoàng Nhi. – Linh vô tư trả lời.
- Phong và Nhi rất ít khi xuống Canteen. Nhi ghét ồn ào còn Phong cuồng công việc. Mỗi lần rảnh rỗi xuống Canteen Phong thường mua hoặc pha Cappuccino cho Nhi – Vy giải thích thêm. Bỗng chốc, đôi mắt Dương thoáng buồn, một cảm giác bực bội thoáng qua tâm trí cô. Dương cắn môi, hướng đôi mắt buồn màu tử đinh hương ra ngoài cửa sổ. Bóng dáng Phong khuất dần khỏi cửa Canteen. Cô ghanh sao?
__________________________________________________________________________________________________________________________________________
Trong phòng đối sách hội học sinh vắng tanh, Hoàng Nhi đang mệt mỏi nằm gục đầu xuống bàn, mái tóc dài màu hung đỏ khéo che đi gương mặt đẹp sắc sảo cùng đôi mắt lạnh nhắm hờ. Phong biết cô không ngủ, cậu nhẹ nhàng lại gần.
- Dương Tiêu, Cappuccino. – Giọng cậu trầm ấm. Nhi ngước mặt lên, một nụ cười nhẹ nhàng chợt hiện hữu.
- Cảm ơn cậu! – Cô vui vẻ đón lấy và ôm ly cappuccino vào lòng. Nở nụ cười tươi nhấm nháp ly Cappuccino đó. Hành động rất dễ thương, nhưng không khiến Vũ Phong cười.
- Rất ngon, nhưng không bằng cậu pha. – Nhi trả lời một câu quen thuộc, giọng cô nàng vẫn ngọt ngào, nhưng không phải tông giọng trầm lạnh thường ngày, là một sự ấm áp và hạnh phúc.
- Cậu vẫn rất tinh ý, lần sau tớ sẽ pha cho cậu.
- Ukm. - Nhi ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ, nở nụ cười ngọt lịm.
Xem tiếp: Chương 9