Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

R5 Chương 14

Chương trước: Chương 12



- Hôm nay,… cậu vui chứ? – Dương quan tâm hỏi, đôi mắt cậu lặng lẽ nhìn màn chân trời xa xăm, đẹp và rực rỡ; nhưng khi tia nắng cuối cùng biến mất, mọi thứ sẽ chìm vào quên lãng, để lại một màn đêm lạnh lẽo mang theo sự giá buốt của những cơn gió cuối ngày.

- Cảm ơn. Có lẽ… – Nhật mỉm cười nói, đôi mắt cậu chân thành, im lặng. Bỏ giữa chừng một câu nói lửng lơ. Cậu không biết nên nói gì? Không biết cách diễn đạt chúng? Hay không biết bắt đầu từ đâu?

- Có lẽ… tớ không nên tham gia R5 phải không? – Dương nối tiếp vế còn lại. Nhàn nhạt, thờ ơ.

- Tớ không hiểu Hoàng Nhi, cậu ấy có chủ đích gì đây, tớ không muốn cậu ấy lún quá sâu vào mọi thứ, tớ không muốn cậu ấy lôi kéo thêm bất cứ ai vào cuộc chơi này nữa.

- Cậu vào R5 bao lâu rồi? – Dương hỏi một câu lạc đề, cô không hi vọng cậu trả lời.

- … – Im lặng.

[ Chúng tôi đi suốt cho đến khi màn đen đục của bầu trời rải rác những vụn kim cương lấp lánh. Chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào nữa. Tôi không hiểu được những câu nói sâu xa của Vương Nhật, nhưng một phần nào đó trong trái tim tôi cảm nhận được bản thân thuộc về thế giới của họ.

Ánh đèn đường thấp thoáng soi màu sắc huyền bí và mờ ảo của Sunflower trong đêm tối. ]

Chiếc Lamborghini một lần nữa chầm chậm lao đi trên con đường đông đúc của thành phố về đêm. Lao đến một ban ngày của một thế giới khác.

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

[ 4 tháng lạnh lùng và nhanh chóng trôi qua, khóa huấn luyện cấp tốc của tôi xắp kết thúc. Tôi hoàn thành hết hầu như tất cả không mấy khó khăn và vất vả. Dường như mọi người khá vui nhưng... tôi không thể tin được vào chính bản thân mình nữa. Mỗi lúc nhìn chặng hành trình huấn luyện gian khổ và khắc nghiệt đó, tôi lại không thể tin vào chính bản thân mình. Đó là tôi ư? Không thể nào! 10 năm đó tôi đã sống ra sao? Tại sao tôi có thể làm được như thế!?? Mọi thứ khiến tôi hoảng sợ! Thực sự. ]

Thiên Vy mặc chiếc áo khoác da màu đen, đút cây súng FN Five - Seven vào hông, đeo mặt nạ da người, trang điểm nhẹ nhàng rồi quay sang phía Tịnh Dương. Cô nàng vẫn đẹp chói lóa, chiếc áo da cùng chiếc quần Jean bụi bặm khiến cô nàng khá cá tính và có phần nào đó khá giống dân anh chị. Chuẩn bị song tất cả, cô nàng quay sang phía Dương. Cô nàng mỉm cười ngọt ngào, giọng nói có đôi phần quan tâm.

- Cậu xong chưa, buổi sáng tập kiếm với Song Linh ổn chứ?

- Không sao, nhưng khá vất vả để đấu hòa được với cậu ấy. Mà... sao cậu không dùng Chiappa Rhino?

- FN Five - Seven có thể bắn xuyên giáp, sẽ tiện lợi hơn. - Thiên Vy mỉm cười bước ra khỏi F4, tiện tay với lấy mấy quả bom khói trên kệ gần cửa từ.

Dương cũng chuẩn bị và nhanh chóng chạy theo bóng dáng Thiên Vy khuất dần trong bóng tối, màn đen trầm mặc như chìm hẳn con người đó. Hôm nay có thể coi là một buổi quan sát thực tế để lấy thêm kinh nghiệm. Thiên Vy có nhiệm vụ ám sát một giám đốc ngân hàng, đương nhiên người này có dính líu gì đó tới chợ đen và Thiên Vy được thuê để giết người đó. Trong nhiệm vụ này, Thiên Vy chỉ chiến đấu đơn độc nên Dương không được nhúng tay vào dù bất kể chuyện gì xảy ra.

Chiếc moto phân phối của Thiên Vy dừng lại ở gara MSOD trước Dương vài chục phút. Hôm nay Dương đóng vai một dân chơi để đến Bar MSOD, phải ăn mặc thiếu vải khiến Dương cảm giác có chút không quen. Theo tín hiệu SP, Dương lên tầng 2 của MSOD. Cô nàng ngạo nghễ chầm chậm bước vào ngồi một chỗ ở quầy bar. Tiếng nhạc DJ sập sình, đèn chiếu đủ màu cùng không gian sôi động khiến Dương bắt đầu thấy chán. Gọi một ly cocktail và gợi chuyện với anh Bartender đẹp trai gần đó. Dương tinh ý quan sát Thiên Vy đang ngồi một bàn ở góc trái của bar, nhấm nháp ly rượu mạnh cách đối tượng một bàn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 15

Loading...