R5 Chương 7
Chương trước: Chương 6
- Tớ từng tự hỏi cậu ta là ác ma phải không!? Tại sao con người cậu ta có thể lạnh lùng và nhẫn tâm như thế?! Tại sao cậu ta có thể khiến người ta tin tưởng mình như thế?!!! - Song Linh quay xuống nói với Dương, khác với những lần đầu gặp mặt, Linh nở nụ cười đẹp mê hoặc với cô. Dương hơi bất ngờ, cô nở nụ cười nhẹ, đây là nụ cười thứ hai của cô ở ngôi trường mới.
- Cậu cười rất đẹp! - Song Linh quay đi khi cô giáo vừa bước vào lớp, không quên nháy mắt tinh nghịch với Dương. Linh quay lên để lại Dương với dấu chấm hỏi to đùng, câu nói của cậu ấy có ý nghĩa gì? Dương lắc nhẹ đầu để xua đi những ý nghĩ chưa kịp định hình trong đầu. Những con người này thật khó hiểu, họ luôn nói những câu lấp lửng đầy ngụ ý khiến cô phải suy nghĩ.
Cô nàng nhận ra bình thường Song Linh là khá cá tính. Là một cô gái đa tính cách, ngọt ngào, đáng yêu, chút đanh đá và tương đối vui tính, khác xa với vẻ bí ẩn và lạnh băng khi làm việc trong nhóm.
Giờ ra chơi, Linh và Vy kéo cô và Vũ Phong xuống Canteen, cô nhận ra Phong Khá thoải mái với hai cô bạn, rồi lại nhận ra có gì thiếu thiếu, cô cất lời.
- Hoàng Nhi và Vương Nhật đâu? - Cô quay sang hỏi Vy, cô nàng mỉm cười, nét cười vẫn ngọt ngào nhưng tỏ vẻ thờ ơ.
- Nhật lên gọi Nhi ở phòng đối sách hội học sinh. - Dương nghe Vy trả lời thì khẽ cười.
- Ukm. - Cô nàng gật đầu theo phản sạ. Không gian im lặng một chút cho đến khi mọi người xuống đến Canteen.
Mọi người chọn một bàn trống gần cửa sổ cuối dãy, ai nấy ngồi vào chỗ của mình. Dương ngồi một chiếc ghế cạnh Linh, đối diện Phong. Vy mở lời đầu tiên, đi kèm vẫn là nụ cười ngọt ngào không đổi.
- Cậu dùng gì? - Vy dùng chất giọng rất tự nhiên, giống như một bồi bàn chuyên nghiệp. Đầu cô nàng hơi nghiêng, đôi mắt đen đục quay sang Dương dò hỏi.
- Coffee sữa Cappuccino. - Dương trả lời, dường như trở thành thực tập viên của R5, mọi người quan tâm cô hơn, Dương cũng nhận ra ánh mắt Vũ Phong nhìn cô cũng không còn lạnh lùng và phóng băng nữa; bất giác, đôi môi cô vẽ lên một nụ cười. Một ánh mắt màu xám tro vô tình bắt gặp nụ cười ấy, phẳng lặng, lạnh lùng, cậu vẫn thờ ơ tiếp tục chú ý vào công việc.
Nhật bước tới khi Thiên Vy vừa rời đi, cậu ngồi xuống, đôi mắt màu buồn thoáng những tia mệt mỏi. Tâm trạng cậu có vẻ không tốt lắm.
- 1412. Thất bại nữa hả? - Song Linh quan tâm, hơi nhổm người về phía trước quan sát biểu hiện của cậu. Nhật gật đầu thay lời nói.
- 1412 là sao? Nhóm trưởng đâu? - Dương tò mò hỏi, vẫn chất giọng nhẹ nhàng vốn có.
- Cậu ấy không xuống đâu. Hoàng Nhi không thích ồn ào. Thức uống của các cậu đây. - Vy vừa về tới, cô nàng trả lời qua loa câu hỏi của Dương rồi khéo léo đổi chủ đề. Nhật ga lăng đỡ lấy khay đồ uống trên tay Thiên Vy. Cậu đưa Cappuccino cho Dương, coffee Frappuccino cho Linh, Coffee Americano cho Vy, Coffee đen cho Phong và Espresso cho chính mình.
Phong vừa nghịch Ipad vừa uống coffee, ngồi nhấm nháp ly Cappuccino ngọt ngào của mình, Dương vừa nghe mọi người nói chuyện vừa ngây ngốc quan sát Vũ Phong; cô nhìn Phong khó hiểu, làm sao cậu có thể uống được vị đắng ngắt của coffee đen và lăn óc cùng những dữ liệu dài dặc trên máy tính.
Phong đứng dậy bỏ đi khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ. Dương ngốc nghếch nhìn theo cái bóng dáng cao lớn của cậu tiến lại quầy pha chế.
Xem tiếp: Chương 8