61 Mặc đồ ngủ gợi cảm thoắt ẩn thoắt hiện trong nhà là ý kiến của Quản Sĩ Huân, hơn nữa quân sư còn nói là ngày nào cũng phải mặc, cho nên Đào Lộ mỗi ngày cứ đúng giờ tan tầm về nhà là sẽ mặc đồ mát mẻ rồi đi lại trong nhà làm chuyện của mình.
62 Đào Lộ là người nếu đã ở trong hoàn cảnh an toàn thì sẽ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, trừ phi có sấm sét, hoặc là thân thể bị quấy rầy một cách thô bạo thì mới có thể tỉnh lại.
63 “Ưm…” Đào Lộ bị côn thịt của Trầm Úy Vũ đâm vào trong nên khẽ kêu ra tiếng, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú của anh, trong lòng vừa mừng vừa tức giận.
64 Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe, Trầm Úy Vũ chuyên tâm ngồi lái, mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng thỉnh thoảng lại khẽ liếc sang nhìn Đào Lộ đang ngồi bên cạnh một cái.
65 Trầm Úy Vũ và Đào Lộ cùng trải qua một buổi sáng làm việc trong nét mặt khó coi. Đào Lộ tuy đầu óc vẫn không thoải mái, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng khởi động tinh thần làm việc, nơi riêng tư thỉnh thoảng vẫn cảm thấy rất đau đớn.
66 Trầm Úy Vũ vừa đi nhanh vừa lấy di động ra gọi cho Quản Sĩ Huân, muốn hỏi hắn xem là hắn đang ở bệnh viện nào, bởi vì xung quanh công ty có tận ba bốn cái bệnh viện.
67 Sự yên lặng bao trùm trong phòng bệnh, thỉnh thoảng vọng lại tiếng xe cứu thương, tiếng y tá và bệnh nhân trò chuyện với nhau ngoài hành lang, nhưng hầu hết âm thanh đều bị ngăn cách ra bên ngoài.
68 Cùng ngày cô xuất viện, Trầm Úy Vũ lập tức chuyển hết quần áo và đồ đạc của cô về phòng mình, hai người lại tiếp tục những ngày tháng ngọt ngào như lúc trước, thậm chí, vì dạo này Đào Lộ thường xuyên ngủ sớm, nên anh còn đem văn kiện lên giường làm, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn cô ngủ.
69 Diệp Linh Tiệp dáng vẻ xinh đẹp, mềm mại đáng yêu ngồi trên salon, nghe thấy tiếng bước chân liền liếc mắt nhìn người đàn ông đang bước ra từ phòng ngủ một cái, sau đó lại quay lại tiếp tục dán mắt lên màn hình TV.
70 Cho dù bị chồng nói trúng suy nghĩ, nhưng Diệp Linh Tiệp vẫn không muốn thừa nhận, mặc dù lúc này cơ thể của cô đang bị lửa dục khiêu khích đến không thể cứu vãn được nữa rồi.
71 “A…Ưm…” Diệp Linh Tiệp kiều mỵ kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, tay nắm chặt lên thành ghế, nơi riêng tư cuối cùng cũng được thỏa mãn. Đào Tử Tuấn cúi người hôn lên vai cô, bàn tay to sờ soạng kéo áo ngủ của cô xuống, hai bầu ngực căng tròn lại lắc lư trong không khí.
72 Năm năm trước…Trên bảng hiệu khá cũ tên “Antigua”, mặt tiền của cửa hàng không giống với các quán cà phê sang trọng hiện đại khác, trái lại mang theo một phong cách khá truyền thống và cổ xưa.
73 Khụ khụ. . . Những tiếng ho vang lên, tràn ngập trong một không gian lớn. Thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khóc của những đứa trẻ: “Mẹ ơi…hu hu…Con không đến…đến bác sĩ đâu…”, mấy bà mẹ cũng chỉ biết ngồi yên mà ôm con dỗ dành.
74 Đào Tử Tuấn một mình ngồi chờ trên ghế, mắt nhìn bình giữ nhiệt màu hồng, anh mở khóa an toàn bên ngoài, ấn nút một cái, nắp bình lập tức bật mở, mùi hương thơm ngát của gừng tỏa ra bốn phía, còn thoang thoảng hương táo đỏ ngọt ngào.
75 Chỗ ở của Diệp Linh Tiệp nằm trong một con ngõ nhỏ, tòa nhà có tuổi thọ khoảng bốn năm nhưng vẫn rất đẹp, cô không thích ở cao quá, cho nên chọn ở tầng ba.
76 Diệp Linh Tiệp bị cơn sốt giày vò suốt đêm, may là có Đào Tử Tuấn ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận, lấy thuốc, đổi khăn lạnh giúp cô. Đến lúc cô hạ sốt thì đã gần năm giờ sáng, anh chỉ cảm thấy rất may mắn vì hai người gặp nhau vào cuối tuần, không thì anh lại phải mang đôi mắt gấu trúc đi làm mất.
77 Bầu trời trở nên âm u, từng đám mây đen bao phủ, chậm rãi biến thành một cơn mưa, sau đó dần dần tạnh. Mặt đất khô ráo giờ đã ẩm ướt, làm cho các hàng quán san sát ven đường càng thêm ảm đạm, hôm nay cũng rất ít người ra ngoài đi mua sắm.
78 Trong miệng Diệp Linh Tiệp tràn ngập hương vị tinh khiết nam tính của Đào Tử Tuấn, khiến cho cô say mê đáp lại anh, để mặc anh dùng sức liếm mút cái miệng nhỏ của cô.
79 Lúc trong đầu Diệp Linh Tiệp xuất hiện rất nhiều dấu chấm than thì miệng cũng đồng thời kêu “A…. ” một tiếng, tay vội vàng che kín lại cổ áo vừa mới bị Đào Tử Tuấn cởi phanh ra.
80 Từ sau hôm nhìn Đào Tử Tuấn và tiểu thụ của mình rời đi, lý trí và tình cảm của Diệp Linh Tiệp bắt đầu giao chiến. Cô biết làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người ta là không được, nhưng cô lại không thể khống chế bản thân mình, mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm anh, có lúc thì nhắn tin nói chuyện đôi ba câu.