521 - Trưởng phòng Phạm đã về rồi à?Tào Thành cũng không ngồi, cứ như vậy đứng ở nơi đó cùng Phạm Hồng Vũ nói chuyện phiếm, mặt mỉm cười, trước sau như một, giống như Phạm Hồng Vũ lần này tới thủ đô chính là đi công tác bình thường, mặc dù thủ trưởng tối cao triệu kiến Phạm Hồng Vũ đã ở trong toàn tỉnh nhấc lên trận sóng to gió lớn.
522 Thời gian thấm thoát, mùa xuân đã trở lại, chẳng mấy chốc nữa là đến tết âm lịch. Tháng 4 năm 1990, trong phòng họp đại học Hồng Châu, giăng đèn kết hoa, giăng một tấm biểu ngữ lớn.
523 Bành Na đang ghi rất chăm chú, những thứ này đều là những tin tức tư liệu sống của cô. Thấy vậy liền nhỏ giọng nói một câu. Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không do dự, lập tức đứng dậy, bước nhẹ rời khỏi phòng họp, sang phòng bên cạnh gọi điện thoại.
524 Sau khi chụp ảnh chung xong, Vưu Lợi Dân lại cùng các đồng chí bắt tay, động viên học sinh vài câu, lúc này mới cùng Phạm Hồng Vũ rời đi. Phó Đức Trăn, Hiệu trưởng cùng với các cán bộ khác đều cung kính đưa tiễn.
525 Hội nghị công việc Bí thư không tiếp tục được. Vinh Khải Cao mặt đen lên trở lại ghế sofa, cũng không ngồi xuống, cứ như vậy đứng ở nơi đó, trầm giọng nói: - Sự kiện Tề Hà chuyển biến xấu.
526 Trung tâm thành phố Tề Hà phi thường náo nhiệt. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tề Hà vốn nằm trong khu vực nội thành phồn hoa nhất. Bởi vì mấy trăm công nhân viên chức lẫn gia quyến của nông trường Triều Dương đến, cổng tòa nhà Thành ủy vốn rất trật tự nay trở nên người ta tấp nập.
527 Bóng đêm càng lúc càng buông xuống. Đại bộ phận gian phòng nhà khách Tề Hà đèn đuốc đều tắt hết, nhiều người khách đã nhanh chóng tiến nhập vào mộng đẹp.
528 - Chánh văn phòng Tào, rất xin lỗi, đều tại tôi tính cảnh giác không cao, không để mắt đến vấn đề nông trường Triều Dương, khiến cho bị động như vậy, cấp lãnh đạo Tỉnh ủy thêm phiền toái.
529 Sáng ngày thứ hai, hơn sáu giờ, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tào Thành đang mộng đẹp say sưa, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đầu giường dồn dập đánh thức.
530 Tỉnh ủy Tam cự đầu trao đổi, thời gian không ngắn, Vinh Khải Cao cửa phòng chậm chạp không mở ra. Bảy giờ năm mươi phút, trên hành lang trở nên náo nhiệt hơn.
531 - Vậy cậu nói một chút xem, cậu vì sao lại muốn làm Chủ tịch huyện Vân Hồ?Vưu Lợi Dân rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, bất động thanh sắc hỏi. Làm việc với Phạm Hồng Vũ gần một năm, sớm chiều ở chung, Vưu Lợi Dân nhiều khi sẽ quên mất tuổi của Phạm Hồng Vũ, vẫn xem hắn như Tào Thành mà đối đãi.
532 Trung tuần tháng tư, tòa nhà Thị ủy Ngạn Hoa. Trong viện yên tĩnh, ngẫu nhiên có người ra vào, cũng là cảnh tượng vội vàng, bước chân nhanh chóng. Những thứ khác không nói, dưới sự quản lý của Khâu Minh Sơn, hiệu suất xử lý công việc của các cơ quan chính đảng địa khu Ngạn Hoa so với trước kia là đề cao thật lớn.
533 - Hồng Vũ? Con tại sao lại trở về?Quản Lệ Mai cũng không nghĩ tới đứa con bỗng nhiên sẽ chui ra, hoảng sợ, kinh ngạc nói:- Tiểu Khiết, con không phải mới vừa nói muốn dẫn bạn tới nhà ăn cơm, thế bạn đâu?Cao Khiết hé miệng cười, nói: - Cô, người bạn này chính là con trai của cô đấy, vừa rồi ở trong phòng làm việc, anh ấy không cho con nói cho cô biết, muốn cho cô một sự ngạc nhiên vui mừng.
534 -Haiz, có cái gì không tốt sao? Thằng bé này, kết hôn là đại sự, rất tốt. Mẹ còn đợi các con sinh ẹ một đứa cháu bụ bẫm nữa đấy. Quản Lệ Mai luôn miệng nói, vẻ mặt lo lắng, còn có chút “oán giận”.
535 Khoảng tám giờ tối, Phạm Vệ Quốc, Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết cùng nhau sang nhà Khâu Minh Sơn. Trong quá trình trưởng thành của Phạm Hồng Vũ, Khâu Minh Sơn có vai trò rất đặc biệt.
536 Ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh ngàn dặm, mặt hồ phẳng lặng, thỉnh thoảng có gợn nước lăn tăn. Nếu không phải trong không khí tràn ngập mùi tanh, thì có thể nói là hoàn mỹ.
537 Chủ tịch huyện Phạm đang đánh giá đám người này thì họ cũng đang đánh giá hắn. Ánh mắt khiêu khích của ba nam thanh niên kia là rất rõ ràng. Đây cũng là đặc điểm của đám lưu manh ở thập niên 90, thấy ánh mắt của người cùng trang lứa không hữu hảo, thì không cần nói đến người lạ, mà người quen thỉnh thoảng cũng bị “tẩn” ột trận.
538 Cát Nhị Tráng đối với ông chủ Phạm không hề có chút hứng thú, chỉ chốc lát, bên kia liền la lối om sòm, chẳng những ba người đàn ông mà cả hai người phụ nữ cũng không yếu thế, giống như "anh em tốt", tràn ngập không khí phấn khởi, thua cũng không quỵt nợ, mở chai rượu trực tiếp tu ừng ực.
539 Tam tỷ sắc mặt trở nên trắng bệch, môi run lẩy bẩy, rốt cục không dám nói gì. Đừng nhìn bình thường Cát Nhị Tráng hay cợt nhả hoặc nói giỡn với cô, thỉnh thoảng còn sờ mó trên người, dường như hai người quan hệ khá chặt chẽ, nhưng khi Cát Nhị Tráng thật sự trở mặt, Tam tỷ cũng không dám mở miệng.
540 -Đồng chí này, mời đi đi, đừng ở lại chỗ này nữa. Điều bất ngờ chính là Đỗ Song Ngư đột nhiên nói với Phạm Hồng Vũ, sắc mặt có chút cấp bách. -Đúng vậy đấy, cậu đi nhanh đi, tên Cát Nhị Tráng này là bá chủ của thị trấn Thập Nguyên này, nếu cậu không đi thì sẽ gặp phiền toái đấy.