481 Buổi họp báo cáo diễn ra trong nửa tiếng mới chấm dứt. Thượng Vi Chính tổng kết lại tình huống điều tra ở Ngạn Hoa, trên cơ bản là theo cái lối mòn của Tiết Ích Dân, đơn giản tiến hành khẳng định, nhưng cuối cùng là nhấn vào hai điểm ý kiến kia của Tào Tuấn Thần.
482 Giữa trưa, một chiếc Santana chậm rãi lái vào trụ sở Thị ủy Ngạn Hoa, lập tức dừng lại dưới lầu Văn phòng UBND thị xã, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen từ trên xe bước xuống.
483 Thời gian tổ điều tra rời khỏi địa khu Ngạn Hoa, sớm hơn dự kiến ban đầu. Thượng Vi Chính cho Tiết Ích Dân và Dương Dật Thời hai ngày, bọn họ chỉ mất một ngày đã làm xong báo cáo điều tra.
484 Hai người hi hi ha ha đùa giỡn, đương nhiên, không dám quá lớn tiếng. Giờ này rồi, không nên để ảnh hưởng đến người khác. - Ba, mẹ, con về rồi đây. Cao Khiết về nhà mình, lập tức biến từ một Phó Chủ tịch thị xã uy nghiêm thành một cô gái bình thường được chiều chuộng.
485 Thông báo của tổ điều tra khiến Vinh Khải Cao tương đối hài lòng. Vinh Khải Cao ở thời điểm mấu chốt lúc trước không bị bắt điển hình, nếu việc khác cũng không phải lo lắm.
486 - Làm sao vậy, Tầm Hoan?Phạm Hồng Vũ cũng có chút khẩn trương. Tổ điều tra vừa mới trở về thủ đô được vài ngày, cũng chẳng có phát sinh biến hóa kinh thiên nào.
487 - Cô hiện nay đang ở đâu?Trưởng phòng Phạm lập tức chuyển đề tài, không dám bới móc nữa. - Hừ, anh còn giả vờ nữa. Còn có thể làm sao, đang ở sân bay Hồng Châu nè.
488 Phạm Hồng Vũ đến bên buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Lý Xuân Vũ. Lý Thu Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt không kiêng nể ngắm tới ngắm lui trên người Phạm Hồng Vũ, vẫn là vẻ mặt như cười như không.
489 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
490 Người không có mắt chính là Phó giám đốc sở Giao thông, Bí thư Tổ đảng Ô Nhật Tân. Khách sạn Mai Sơn là nơi thường xuyên giao dịch của sở Giao thông. Rất nhiều hội nghị và tiệc chiêu đãi của sở được tổ chức ở đây.
491 May mà khách sạn động tác rất nhanh, chỉ trong chốc lát, thức ăn và nước uống đã được đem lên. - Ăn cơm trước đi!Trưởng phòng Phạm buồn buồn nói. Bị một cô bé khống chế, trói chân trói tay, Phạm Nhị ca hơi có chút không quen.
492 Một chiêu này, rõ ràng cho thấy đòn sát thủ của Lý Thu Vũ. Mặc kệ khi nào áp dụng thì thử trăm lần, hiệu nghiệm cả trăm. Hiện tại cũng giống như vậy. Lý Thạch Viễn giọng điệu trở nên mềm nhũn, khẽ thở dài nói:- Con gái à, con có biết làm như vậy mẹ con lo lắng nhiều lắm không? Mẹ con đến bây giờ cũng không đi làm.
493 Sáng sớm hôm sau, Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ lại ra sân bay Hồng Châu. Lý Thu Vũ vẫn mang theo cái ba lô nhỏ đằng sau lưng, tuy nhiên đã thay một bộ quần áo thể thao màu xanh đậm.
494 Cô bé trên máy bay không chịu ngủ yên, nhưng trên chuyến xe đường dài, rốt cuộc lại ngủ. 12h, máy bay đến sân bay Linh Nham. Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ ở sân bay tìm thứ gì ăn.
495 Đến bến xe hỏi thăm, bến xe đường dài mỗi ngày chỉ có một chuyến xe đến huyện Bách Sơn, đã sớm đi rồi. Thành phố Linh Nham cách huyện Bách Sơn gần ba trăm km, hơn phân nửa là đường núi, tình hình giao thông rất tệ.
496 Từ Linh Nham đến Văn Giang đường sá cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Như vậy, từ Văn Giang đến Bách Sơn căn bản là đi bằng đường núi. Một lát thì xuống dưới đáy, một hồi thì lại lên đỉnh núi.
497 Thấy Phạm Hồng Vũ vẫn ung dung như vậy, gã béo không khỏi sửng sốt, trong đầu trở nên trống rỗng. Nói thật, Nhị Cẩu Tử “võ nghệ” không thua gì gã, hai anh em người tám lạng người nửa cân.
498 - Các người vào khai báo một chút. Gã cảnh sát mặt đen hướng các hành khách vây xem hô to một tiếng. Đám hành khách liền lập tức bỏ chạy hơn phân nửa.
499 Không khí trong văn phòng lập tức trở nên vô cùng thú vị. Hai gã cảnh sát ánh mắt nhìn Đới Tuấn, cõi lòng đầy kính sợ. Gã mặt đen không ngừng khép tờ giấy chứng nhận lại, hai tay đưa trả cho Đới Tuấn, cung kính đứng ở nơi đó.
500 Huyện Bách Sơn bần cùng lạc hậu, hoàn toàn vượt ra khỏi dự kiến của Lý Thu Vũ. Cô trước kia vẫn cho là chỉ có vùng núi mới nghèo khó, thị trấn hẳn là tốt hơn.