141 Lời này từ trong miệng Đằng Nguyên trưởng lão nói ra, quá mức vô tình, đương nhiên là như vậy rồi. Trong quan điểm của hắn giá trị chính là như thế, ở suy nghĩcủa Đằng Nguyên trưởng lão, đời người chính là một loại hàng hoá mua bán bằng giá.
142 Trong quan điểm của Tháp Cát Cổ Lệ làm ngườithìphải có chỗ sơ hở. Cho dù Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất cóở đó, nhưng cũng sẽ có lúc có kẽ hở, ngay cả cọp đôi lúc còn phải lim dim mắt huống chi là người! Dù sao còn nhiều thời gian, hiện tại người của Phượng Thươngcòn chưa tới, nàng gấp cũng không được.
143 Ban đêm, Minh Nguyệt Thịnh ngó chừng xà ngang lên nóc phòng, Phượng Thất Thất cùng Phượng Thương ngụở bên cạnh, cách tường, Minh Nguyệt Thịnh Thịnh có thể tưởng tượng ra Phượng Thất Thất ở trongngực Phượng Thương ngủ yên ổn như thế nào.
144 "A ——" trận náo nhiệt trên cùng không khí hoàn toàn bất đồng, Đằng Nguyên trưởng lão ngáp thật to, khóe mắt có chút nước mắt, hắn dụi mắt, ngón tay út lấy ra thần tiên cao trong ngực, móng tay ởbên trong thần tiên cao cẩn thận từng li từng tí mà khoét một ít nhét ở bên trong làn khói đang nhen nhóm"Xoạch xoạch!" Không đợi làn khói bắt đầu cháy,Đằng Nguyên trưởng lão đã hít hai phần.
145 Phượng Thương rất lạc quan, làm Minh NguyệtThịnh khẽ mỉm cười, hắn không biết nên nói như thế nào. Minh Nguyệt Thịnh lúccòn rất nhỏ vẫn hay đi theo mẫu hậu Sở Vân tới Bách Điểu Sơn, lúc ấy vừa lúc tới ngày lễ truyềnthống của Bách Điểu Sơn mới biết, lúc Minh Nguyệt Thịnh tận mắt nhìn thấyviệc lên núiđao xuống biển lửa ở đây.
146 Âm thanh truyền thống của Tường tộc tấu vang,tay trống cầm một cây gỗ mãnh liệt mà gõ , đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Phượng Thương hôn lên trán Phượng ThấtThất một chút rồi ôm lấy Phượng Kiêu, sau đó bỏ giầy đi, đứng ở dưới ba đao thê*(ba đao thêcòn gọi là lên núi đao, dùng 36 hay 72 con đao thép sắc nhọn ghim vào hai cọctrụ gỗ, lưỡi đao hướng lên trên trời tạo thành các bậc thang, nên gọi là đao thang)"Không biết Phượng Thương có thể hay không thuận lợi thông qua!" Đằng Nguyên trưởng lão ngồi ở bên cạnh Tứtrưởng lão thở ra một làn khói, "Lão Tam, ngươi rút ra vật gì vậy? Như thế nào ngửi thật thoải mái ! Cho tathử một chút xem!""Không có gì, chỉ là một lá cây thuốc lá bình thường!"Đằng Nguyên trưởng lão liên tục xua tay,"Chúng ta vẫn là nên nhìn Phượng Thương lên ba núi đao a!"Đằng Nguyên trưởng lão cũng khôngmuốn cùng người cùng khác hưởng thần tiên cao, vật này rất tinh quý! Phân chiacho Tứ trưởng lão, mình sẽ không có nhiều.
147 Cổ Quân Uyển không phải là tiểu cô nương, cũng không bị hành động của Tháp Cát Cổ Lệ làm sợ, nàng trải qua quá nhiều sóng gió, chẳng qua là trong chốc lát liền đoán được tình cảnh của mình bây giờ.
148 Chỉ thấy, nàng kia không nhiễm bụi trần, ở trênmặt nước nhẹ nhàng đạp qua, giống như một chú chuồn chuồn lửa, ở trên mặt nước chơi đùa, một màn này khiến ọi người trên bờthấy vậy ngây dại.
149 Ta là một nô tài bé nhỏ không đáng kể, không bắt mắt nhất, trong hoàng cung Nam Phượng,mười một tuổi vào cung, đến bây giờ, ta đã sống ở trong hoàng cung này được một giáp, cũng chính là sáu mươi năm.
150 Tháng tám, nắng gắt như lửa, một thương đội ở dưới chân núi Đại Ngu chậm rãi di chyển. "Mẹ kiếp , nóng quá. " Dẫn đầu Tống Hi vừa lau mồ hôi ở trên mặt vừa nói, "Nhiệt độ cứ như vậy, chờ đến Ngư quan, ta con Mẹ nó không thể không bị lột một lớp da.
151 Ta ở điện Hoa dương ba tháng, ba tháng này, ta đi khắp ngóc ngáchcủa Đông Cung. Tất cả mọi người biết ta là nha đầu bị câm được Phượng Kiêu nhặt về, lại thấy ta chỉ là hài tử, cho nên đối với việc ta đi dạo lung tung cũng không cónhiều ngăn trở.