21 Sau khi Diệp Thượng thư rời đi, Lâm Lang nhìn liếc qua sân viện đang náo loạn vì thi công một chút, đỡ mẫu thân đi vào trong nhà. Ngồi xuống cùng bà nói chuyện một lát thì đã tới buổi trưa rồi.
22 Lâm Lang còn chưa bước vào, đã thấy Diệp Cẩn Huyên tay cầm tấm lụa bịt chặt mũi đứng ở cạnh cửa, đám nha hoàn đi theo thì dáng vẻ cung kính đứng ở hai bên, còn có một vị ngự y dáng người mập mạp đang đứng phía sau nàng ta nữa.
23 Trong phòng, Lâm Lang cùng vị ngự y kia chơi trò ‘ngươi đuổi ta chạy’, khiến không khí bụi mù bụi mịt. Thân hình vị ngự y này vốn mập mạp, sao có thể đuổi kịp Lâm Lang nhanh nhẹn chứ.
24 Tiểu Bạch đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Lang một cái, hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi, ra vẻ không thèm để ý tới nàng. Lâm Lang không hiểu hỏi: "Tiểu Bạch, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không sao chớ?" Nàng đâu có chọc hắn nha! Sao phải sưng xỉa với nàng như vậy chứ?Tiểu Bạch quay đầu nhìn thấy vẻ mặt vô tội cùng bộ dạng khó hiểu của Lâm Lang lại càng thêm tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép, hậm hực nói: "Cũng may là ta ở trong này, nếu không chẳng phải là phu nhân.
25 Người đời nói mỡ heo làm đầu óc mê muội đúng là có đạo lý, dùng tim gan của con heo tinh này thì hoàn toàn bảo đảm khiến cho Diệp Cẩn Huyên cùng nha hoàn của nàng ta coi tất cả những việc xảy ra vừa rồi chỉ là giấc mộng mà thôi.
26 Có tiếng vó ngựa từ phía xa truyền đến, tuy hỗn loạn nhưng lại có quy luật nhất định, giống như nhịp trống dồn dập vang vọng trong bầu trời đêm tĩnh mịch.
27 Chờ bóng dáng đoàn người của Triệu Sưởng biến mất trong rừng rậm, Quân Thương liếc mắt nhìn vẻ mặt giống như đang đi vào cõi thần tiên của Lâm Lang, hừ lạnh một tiếng: "Nhìn đủ chưa?""Nhìn đủ cái gì?" Người nào đó vẫn như cũ chưa hoàn hồn.
28 Lâm Lang sững sờ nhìn hắn, trong lòng chấn động, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi lập tức bình tĩnh lại, nàng ngửa đầu tỉnh táo nói: "Nếu Thành chủ đã biết, thì còn dây dưa làm cái gì?"Quân Thương không nói gì, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
29 Ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ trên khuôn mặt lạnh lùng của hắc y nam tử trên mặt đất, gương mặt cứng rắn góc cạnh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, còn tăng thêm vẻ xinh đẹp mị hoặc.
30 Quân Thương cau mày kiên quyết đuổi theo ngăn Lâm Lang lại, giọng nói hết sức hòa hoãn dỗ dành: "Đường về Kinh thành còn rất xa, nàng lên xe trước đi!"Lâm Lang liếc hắn một cái, hừ nhẹ: "Lên xe? Lại để cho các ngươi tiếp tục đùa giỡn nữa sao?"Tiểu Bạch Tiểu Hắc nghe vậy liền vội vàng lên tiếng nhận lỗi: "Phu nhân không nên tức giận, đây chủ ý của chúng tôi, không liên quan gì đến Thành chủ!"Lâm Lang lạnh lùng nhìn hai người, bàn tay lóe sáng lên một cái lập tức một con dao sắc bén phi qua: "Ai là phu nhân của các ngươi? Hai ngươi mắt kém như vậy, nếu còn nhận lầm người nữa thì bản tiểu thư sẽ không khách khí đâu!" Có lẽ nàng quá tốt bụng rồi, nên hết người này tới người nọ mới có thể đạp lên đầu nàng mà khi dễ.
31 Quân Thương cùng Lâm lang đều không nói chuyện nữa, không khí bên trong xe ngựa an tĩnh hòa thuận hơn bao giờ hết. Cùng với tiếng ngựa hí vang giòn giã, xe ngựa dừng ở trước cửa Thượng thư Phủ.
32 Trong suy nghĩ của Diệp Cẩn Huyên, một mỹ nữ tuyệt sắc như nàng ta mà chẳng may có bị vấp ngã thì Quân Thương không thể nào chỉ ngồi yên mà không màng đến.
33 Thời điểm màn kịch ở cửa diễn ra, Lâm Lang đã đi quẹo vào bên trong, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Diệp Cẩn Huyên khi ngã xuống.
34 Mấy ngày tiếp theo, Thượng thư phủ hết sức an tĩnh, Bách Thảo viên cũng khôi phục lại vẻ yên lặng vốn có của nó. Sức khỏe của Lăng phu nhân đã khá lên nhiều.
35 Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi đã chuẩn bị hoàn tất xong xuôi, Lâm Lang liền đi sang phòng Lăng phu nhân nói với bà một tiếng trước khi đi. Lăng phu nhân thực sự không muốn Lâm Lang tiếp xúc quá gần với Diệp Cẩn Huyên.
36 Người vừa lên tiếng là một nữ tử một thân váy dài màu xanh lam, nước da bóng nhuận, diện mạo tinh xảo, dáng người yểu điệu kết hợp với xiêm y thướt tha lại càng toát ra khí chất xuất trần!Ngay từ khi nãy, Lâm Lang đã chú ý đến nàng, bởi vì trong khi các thiên kim tiểu thư khác bàn luận xôn xao thì chỉ có nàng là không mở miệng.
37 "Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"Sau khi các vị tiểu thư thoáng sững sờ kinh ngạc thì rối rít đứng dậy hành lễ, tiếng hô thiên kiều bá mị đồng thanh vang lên trong Ngọc Lâm uyển.
38 Lâm Lang còn chưa dứt lời, Diệp Cẩn Huyên đã vội vàng cắt ngang:"Lâm Lang, muội không nên nói bậy. Mặc dù mẫu thân của muội họ Lăng, nhưng không có quan hệ gì với Lăng gia ở Giang Nam hết.
39 Tiếng gió tinh tế xuyên qua giữa Ngọc Lâm uyển, ánh mặt trời tĩnh lặng chiếu xuống thiếu nữ dũng cảm đứng bên trong, vạt váy Phù Dung dài màu xanh nhạt bị gió thổi bay, ngọc trâm lục bích trên tóc đen phát ra ánh sáng, gương mặt tươi đẹp quật cường lại như Câu Hồn Nhiếp Phách khiến người ta không thể rời mắt.
40 "Hoàng thượng, ngài không cần phải giải thích với dân nữ. Dân nữ không muốn biết giữa người và biểu tỷ có ân oán gì. Dân nữ làm vậy chỉ vì không muốn để hoàng thượng chết không rõ ràng, vội vội vàng vàng.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp
Số chương: 50
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50