161 F-22 Raptor là đời máy bay tàng hình hạng nặng mới nhất do ba công ty của Mỹ là Lockheed Martin, Boeing và General Dynamics cùng thiết kế. Theo các chuyên gia hiện nay, nó là "máy bay chiến đấu đời thứ tư" và sẽ trở thành binh chủng chủ chiến của thế kỷ 21.
162 Cứ như thế, Tử Thần Đỏ giành được thắng lợi ở trận đấu đầu tiên. Sắc mặt Tống Văn trở nên nghiêm trọng, Thôi Kiến của đội Quái Thú rõ ràng là tay lái có nghề trong thể loại lên núi, với lại trước khi thi đấu đã diễn tập ở núi Đông Danh mấy ngày, kĩ thuật cỡ đó thì sao có thể tông vào thanh chắn được?Chắc chắn chuyện này còn có bí ẩn khác, chỉ có điều hắn vẫn chưa nghĩ ra được điều gì.
163 Cùng với tiếng đếm ngược cuối cùng, động cơ vốn đã nóng máy của hai chiếc xe mặc sức gầm rú. Chiếc GT-R màu đỏ sậm và RX-7 màu trắng phóng tới cùng một lúc.
164 “Lạ thật…” Miêu Gia lại lẩm bẩm một mình. Trận đua thứ năm đã kết thúc, mọi người ở trên đỉnh núi đang chờ đợi lần biểu diễn cuối cùng của tay đua trong truyền thuyết, chẳng qua hắn dường như đang suy nghĩ về một vấn đề khác.
165 Đây là đỉnh núi! Sắp bắt đầu tính giờ, các đội hãy chú ý!” Tống Văn cầm bộ đàm, đích thân tới giữa hai chiếc xe để đảm nhận việc đếm ngược. Hắn giơ hai tay lên: “Chuẩn bị! Năm! Bốn! Ba! Hai! Một! Xuất phát!”Trong nháy mắt, hai chiếc xe gia tốc như cuồng phong.
166 “Đây là chân núi! Đã nghe thấy tiếng máy xe! Là CE! CE tới rồi! Không ngờ GT bị bỏ lại! Chuyện này thật không thể tưởng tượng!”Những thành viên của Tử Thần Đỏ trên đỉnh núi nghe mà tái cả mặt mày.
167 Miêu Gia lái xe chở người đàn ông bí ẩn về văn phòng. Sau khi vác gã này vào con hẻm nhỏ và thành thạo rẽ lên cầu thang, hắn đột nhiên cảm thấy có vẻ bất thường ngay lúc định vặn nắm cửa.
168 “Ngươi có kế hoạch gì nào? Để ta xách thùng nước tới hay là tát hai bên má hắn?” Vương Hủ xắn tay áo lên, trông bộ dạng thì rõ ràng là lười xách nước.
169 Chớp mắt đã là tháng tư. . . Trong lúc mùa xuân hoa nở sắp qua, có một người mang tâm trạng trầm lặng như ở giữa mùa đông giá rét. Hôm nay, trên sân thượng một tòa nhà nào đó ở trường Tường Dực, một bóng lưng cô độc đang đi qua đi lại.
170 "Ngươi làm sao thế?" Thấy sắc mặt Vương Hủ khác thường, Yến Ly liền hỏi. "Có người theo dõi ta…" Vương Hủ vẫn tỏ ra vô cùng cảnh giác, có điều những lời này qua lỗ tai Yến Ly thì lại mang nghĩa khác.
171 Dọc đường, Vương Hủ không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào. Qua ánh mắt, hắn cảm thấy bảo vệ như cố ý cho qua, người nào người nấy đều giả bộ không phát hiện ra hắn.
172 Đinh Diệu rơi tự do từ tòa nhà cao ốc hơn bốn mươi tầng. Nếu vẫn rơi một mạch xuống đất thì chắc chắn hắn sẽ đi đời, chỉ là điều đó chẳng hề làm hắn hốt hoảng chút nào.
173 Có câu: Phúc không đến cùng lúc, họa không đến một mình. Quãng thời gian gần đây đối với Vương Hủ là ví dụ rất tốt cho câu nói này. Hắn nói chuyện Đinh Diệu mưu sát không thành cho Miêu Gia biết, kết quả đối phương chỉ nói một chữ: “À.
174 "Lúc trước có người trúng thưởng được một số tiền lớn nên chuyển đến sống trong một biệt thự xa hoa nhưng lạ lẫm. Từ hôm đó trở đi, giấc mơ mỗi tối của hắn giống hệt nhau.
175 Câu chuyện chia làm đôi. . . Không biết rốt cuộc Elbert có chết hay không, nhưng đêm nay, văn phòng thám tử của Miêu Gia gặp phải chuyện lớn. Một người bạn cũ đến thăm hắn.
176 Vương Hủ chậm rãi tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Nhìn lên tường thì thấy đồng hồ chỉ 12:30, tức là hắn đã ngủ được hơn một giờ. Đang lúc định nhắm mắt ngủ thêm, hắn bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
177 Ánh sáng chiếu vào trong phòng qua khe hở của tấm rèm, Yến Ly mở mắt rồi thò tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Bây giờ là bảy giờ sáng. Vương Hủ không còn ở trong phòng, Yến Ly cũng không biết hắn rời khỏi từ lúc nào.
178 Màn đêm một lần nữa đến với khách sạn Phong Vân. Đêm ở vùng ngoại ô không nhộn nhịp và tấp nập như vùng nội thành, mà đặc biệt yên tĩnh đến thê lương.
179 Vương Hủ miễn cưỡng uống viên thuốc do Yến Ly đưa cho rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Lẽ ra hắn định mượn nhiệm vụ lần này để tránh bị thôi miên nhưng việc Yến Ly đi theo tới khách sạn Phong Vân khiến hắn cảm thấy không ổn.
180 Chưởng quỹ đang hút thuốc ở trong phòng. Ngày hôm nay, câu hỏi người nước ngoài kia một lần nữa gợi lại ký ức đã phủ đầy bụi bặm. Hình ảnh đứa bé bên bờ sông, búp bê rách nát rơi trên đất, một cặp vợ chồng chết ly kỳ.