141 Vương Hủ không thể kiên nhẫn đợi đến lúc trời sáng. Hắn xông thẳng lên văn phòng thám tử ở tầng hai. Mặc dù hắn gấp thật đấy, chỉ có điều trước khi phá cửa xông vào vẫn phải để ý.
142 Ánh lửa chói mắt khiến Vương Hủ tỉnh dậy. Hắn vừa khôi phục ý thức thì lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức quá mức bình thường, giống như tất cả xương cốt đều rời khỏi khung.
143 Sáu giờ tối ngày mười một tháng hai, một chiếc thuyền du lịch đi từ châu Úc đến Hawaii đang lướt đi trên biển. Thuyền trưởng và lái chính đang đứng nói chuyện ở đuôi thuyền.
144 Tề Băng hỏi: "Bây giờ chúng ta làm gì?"Miêu Gia nhún vai, trả lời: "Đương nhiên là tiếp tục chờ, xem thử chiếc máy bay bị hủy vào giờ chót chừng nào bay lại.
145 Miêu Gia và Tề Băng ngồi trong xe taxi, bọn họ vừa xuống sân bay thì liền chạy thẳng tới khách sạn Treasure Island. Chỉ có điều giao thông buổi tối ở Las Vegas quá đáng sợ, sau khi rời sân bay cả bọn gần như không thể di chuyển.
146 Cha xứ già ôn tồn hỏi: "Người trẻ tuổi, nếu ngươi phản đối đám cưới này thì hãy nói ra lý do của ngươi. "Giờ phút này, Vương Hủ trông cứ như lưu manh đi thu nợ: "Hả? Ngươi đang nói gì vậy lão già.
147 Khi Thượng Linh Tuyết tỉnh lại và phát hiện mình nằm trên một chiếc giường xa lạ, Vương Hủ và Trần Mẫn đang ngồi trên sô pha uống trà nói chuyện. Tất nhiên vẻ mặt cả hai đều không dễ coi cho lắm.
148 Ngày hôm sau, bọn người Vương Hủ về nước. Ở sân bay, Trần Mẫn trịnh trọng cảnh cáo Vương Hủ không được ức hiếp "Linh Tuyết muội muội", trả lời nàng chỉ có một tiếng: "Cắt.
149 Ngày mười bảy tháng hai, chín giờ tối. Lúc này, thành phố S phồn hoa trông như một thành phố ma, không có đèn đóm, không có âm thanh ồn ào, chỉ có sự vắng lặng dưới ánh trăng và chiến ý đã đạt mức hễ chạm vào là bùng nổ.
150 "Ngươi. . . ngươi là ai?""Chủ thượng đừng sợ hãi, thuộc hạ đến để đón ngài. " Hồng Vũ nói năng với thái độ hết sức cung kính. Nhưng điều đó không làm Thượng Linh Tuyết bớt sợ hãi: "Ngươi là ai? Ta không nhận ra ngươi.
151 "Ninh Thiên Đức. . . ngươi lợi hại lắm. . . " Cừu Vũ ôm ngực, phun một ngụm máu tươi. "Như nhau, như nhau. " Sắc mặt Ninh Thiên Đức trông không tốt hơn bao nhiêu.
152 "Ta không biết ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào nhưng ta khuyên ngươi đừng lao vào vũng nước đục này. " Chung Thanh Dương biết đối địch với Lục Khôn không có chỗ nào tốt nên đành dùng tới một thủ đoạn hạ cấp như cảnh cáo, nói rõ hơn chút nữa là hăm dọa.
153 "Không ngờ ngươi. . . lại giết hắn. . . " Mặt Miêu Gia khuất sau mái tóc, dao phẫu thuật của hắn chưa bao giờ lóe hào quang chói mắt đến thế. "Sao rồi, hình như các ngươi đều rất tức giận à nha.
154 "Hai ngày trước, ta đã nằm mơ. . . " Ngồi trong văn phòng thám tử, Vương Hủ uống cà phê chất lượng kém do Miêu Gia pha và cùng nhau nói nhát gừng. Miêu Gia dựa vào ghế sa lon, bộ dạng mệt mỏi như chỉ còn nửa cái mạng.
155 Sau sự kiện Triệu Ma Trận, Khương Nho vẫn không liên lạc với ai, kể cả bạn gái và người nhà. Hắn cần thời gian để làm rõ mọi việc. Hôm nay, có một vị khách đã lâu không gặp gõ cửa nhà hắn.
156 Bên hồ nhân tạo có ba bóng lưng đàn ông, bọn họ lén lút tụ tập với nhau để tiến hành một đoạn đối thoại không thể cho ai biết. Hai người trong bọn là Vương Hủ và Tề Băng.
157 Hôm nay có hai thanh niên xa lạ tới quán bar Hắc Miêu, trên tay là một tấm hình và một địa chỉ. Bọn họ dạo hai vòng dưới văn phòng của Miêu Gia, sau đó chăm chú nhìn chiếc xe Honda cũ nát.
158 Thôi miên sử dụng phương pháp ám hiệu và dẫn dắt, khiến ột người ở trong trạng thái giống như đang ngủ nhưng không ngủ thật sự. Người bị thôi miên sẽ có ý thức mơ màng, mất đi năng lực tự phán đoán và tự do hành động.
159 Câu này không hỏi cũng được, ai ngờ vừa hỏi thì đã lòi ra một gã tội phạm giết người đang lẩn trốn lệnh truy nã. Yến Ly nhìn kỹ Vương Hủ một lần nữa. Nhìn thoáng qua, người này không phải là loại đàn ông xuất sắc gì, thế mà cất giấu nhiều chuyện khiến người khác giật mình đến vậy.
160 Núi Đông Danh, cách thành phố S một trăm hai mươi cây số về phía Nam. Vào cuối mùa hè và đầu mùa thu hằng năm, màu lá đỏ nơi đây hấp dẫn một lượng lớn du khách ghé thăm.