81
–Lại là một trận linh lực mạnh mẽ đánh vào, cơ thể cao lớn của Thiên Đế không nhịn được lại lùi về sau mấy bước, đè nén Thiên Đế ngọc lệnh trong người muốn lao đến xung động bên người Ngao Triệu, trên khuôn mặt lạnh lùng có thêm một vẻ âm mai, y tuyệt đối sẽ không để cho tai họa này được như ý!
Thiên Đế chậm rãi xoay người nhìn nam tử này, rét lạnh tối tăm nói: “Ngươi là ai? Trẫm không nhận ra ngươi.
82
“Nhưng mà… Nhưng mà lúc trước Thiên Hậu điều đi một ít thiên binh, trong lúc nhất thời khó mà tập trung thiên binh để ngăn cản…” Thiên binh báo tin nơm nớp lo sợ trả lời, lúc trước Thiên Hậu đột nhiên điều đi hơn phân nửa tướng lãnh coi giữ Thiên môn, ai mà biết Thiên Hậu đi không bao lâu ma đầu kia đã tới rồi!
Thiên Đế tiến lên đoạt lấy quát long đao trong tay dao phủ kia, hung ác bổ xuống xương cột sống của Ngao Triệu, bàn tay còn mang theo máu tươi của Trừng Ác thần cứ vậy trơ trụi moi vào trong vết thương trên lưng Ngao Triệu, dị cảm khi ngón tay kia ở trong khuấy động trong thịt làm Ngao Triệu chỉ muốn nôn mửa! Khi cuối cùng y tìm ra cũng nắm được gân rồng trên lưng Ngao Triệu, ánh mắt híp lại, gáp gáp cố sức rút mạnh nó ra ngoài!
“A, a, a ─” Cơn đau rút gân này làm sức lực Ngao Triệu thật vất vả ngưng tụ được tiêu tán trong gào thét giãy dụa, y cho là thân thể này đã bị đau đến cực hạn rồi, nhưng lúc này y mới hiểu thì ra đau đớn vốn không hề có ranh giới! Cặp mắt đồng thời với lúc sức lực tản đi, từ từ khép hợp lại.
83
“Ha ha ha ─ Hi Huyền! Ngươi đồ con rùa đen rúc đầu! Ngay cả con trai ruột của mình cũng muốn giết ư?” Huyễn Trần Tử nói toạc cười to, lời nói kia làm sắc mặt của Thiên Đế có chút thay đổi, mà chúng thần tiên lại là sắc mặt đại biến, ma đầu kia nói cái gì vậy!
“Hừ! Yêu nghiệt! Ở đây hồ ngôn loạn ngữ cái gì! Muốn dùng nó yêu ngôn hoặc chúng sao?” Thiên Đế giễu cợt nói, thái độ khinh thường kia khiến chúng thần có chút an định lại, thế nhưng hạt giống nghi ngờ đã được gieo, rốt cuộc Quân Ngọc Hàm có quan hệ gì với Thiên Đế? Mới vừa rồi nhìn rất rõ, đao pháp mà Quân Ngọc Hàm sử dụng quả thật giống Thiên Đế như đúc!
Mắt thấy Thiên Đế và Huyễn Trần Tử kịch chiến, chúng thần trố mắt nhìn nhau, không biết có nên tiến lên hỗ trợ hay không, nhưng tốc độ giữa bọn họ và nhanh vừa mạnh, nặng lực cường đại, đâu phải là bọn họ tùy tiệ là có thể chen được tay vào ─ bọn họ thậm chí vốn không cách nào đến gần được hai người đó, phép thuật đấu đá bay loạn trong cuộc chiến bọc lấy thân thể của hai người, tạo thành khí lưu to lớn bên ngoài hai người, chỉ hơi đến gần thôi sẽ bị lợi phong kia gây thương tích!
Bên này không nhúng tay vào thì hơn, không khỏi đưa mắt sang nhìn Quân Ngọc Hàm đang ôm Ngao Triệu, chỉ thấy hắn không chút đề phòng nào ôm thật chặt lấy Ngao Triệu, hoàn toàn không màng đến sinh tử của mình truyền toàn bộ linh lực vào trong người Ngao Triệu.
84
Trong giây lát đó cột máu màu đỏ văng tung tóe dày đặc trên không trung, không khí vì nhiễm máu tươi mà tăng thêm mấy phần mùi tanh!
Quân Ngọc Hàm mím môi lại thật chặt, bàn tay cầm lấy tay Ngao Triệu bất giác mạnh thêm vài phần, thế nhưng tất cả sự chú ý của Ngao Triệu đều tập trung trên bụng, không chú ý đến Quân Ngọc Hàm đang cố nén cơn đau khi bị búa bổ xuống.
85
Mà ở bên kia, Thiên Đế và Huyễn Trần Tử đang đánh nhau rối bời, mặc dù ma lực của Huyễn Trần Tử rất cao, nhưng chung quy vẫn không phải là đối thủ của Thiên Đế, sau mấy chục hiệp, y dần lộ bại tích, hô hấp càng lúc càng loạn, cứ mỗi lần xuất chiêu thì có cả trăm chỗ hở, mà so với vẻ mệt mỏi ứng phó của y, Thiên Đế thì tỏ ra ung dung bình tĩnh hơn rất nhiều, y giễu cợt cười nói: “Trẫm sớm nói với ngươi, ngươi cho đến bây giờ không phải là đối thủ của trẫm! Thật là không biết tự lượng sức!”
Thiên Đế cười lạnh, chậm rãi bước lên, kéo cái đầu rũ xuống của Huyễn Trần Tử, ác độc cười nói: “Ngươi vĩnh viễn không thể thắng nổi trẫm đâu!” Giơ song đao lên định một đường chém xuống!
Huyễn Trần Tử trừng hắn ta, trong mặt tràn ngập hận ý! Hắn ta đây là ý gì! Hắn ta muốn nói trong lòng Phỉ Ngạn vĩnh viễn chỉ có Hi Huyền hắn ta sao?! Đáng hận! Y không tin! Nếu y cứu được Phỉ Ngạn, Phỉ Ngạn chắc chắn sẽ nhìn y với con mắt khác! Đáng ghét! Y rất muốn giết hắn ta! Nhưng thân thể này lại không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt căm ghét.
86 “Triệu ── Triệu ── sinh rồi!” Quân Ngọc Hàm hưng phấn kêu lên, ngụm máu bị kìm nén không thể chịu được nữa phun ra ngoài, nhưng hắn cũng không thèm để ý lau sạch vết máu trên khóe miệng, ánh mắt không cách nào nhìn thấy được thứ gì, chỉ có thể dùng tay thay mắt run rẩy sờ lên Ngao Triệu.
87
Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt y, Uyển Nhược lại buồn bã cười, nàng thiết lập thật nhiều chi tiết trong tràng cuộc này, cuối cùng vẫn đạt được kết quả mong muốn lúc đầu, nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn không vui! Trong tràng cục này không có người thắng, bất kể kết cuộc như thế nào, có cũng chỉ là kẻ thua thôi…
Nàng bùi ngùi thở dài nói: “Từ khi ngươi bố trí Hậu Nghệ bắn mặt trời, giết mười người con trai của ta, ta đã suy nghĩ đến bố trí cục diện này như thế nào, thật ra thì mỗi một bước ta đều sinh lòng do dự, nhưng mỗi một lần ngươi lại bức ta ra tay, cuối cùng đi tới kết cục này… Ha ha… Cũng tốt cũng tốt, chúng ta giải thoát khỏi con đường này, trong lòng ngươi cũng hết sức bất an đúng không? Bởi vì đế vị vốn không phải là của ngươi, cho nên ngươi lo được lo mất, chỉ sợ có một ngày sẽ mất đi đế vị! Cho nên ngươi không hề yên tâm với bất kỳ ai, đối với ai cũng đề phòng, mà cuộc sống như vậy rất mệt mỏi đúng không…”
“Vậy ư… Có lẽ chính bởi vì ngươi phòng bị như vậy, tâm ngoan thủ lạt như vậy, mới có mọi chuyện hôm nay đi…” Uyển Nhược nhìn y, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ cất tiếng cười, bọn họ vạn bàn khổ cực thay đổi số mệnh, rốt cuộc vẫn bị số mệnh xếp đặt một đạo! Nếu không phải Hi Huyền có hành vi sát tử, thì sẽ không có kế hoạch của nàng, sẽ không có nghiệt duyên giữa Quân Phỉ Ngạn và Hi Huyền, lại càng không có sự tồn tại của Quân Ngọc Hàm, cũng sẽ không có tân đế hôm nay! Hết thảy đã sớm là chú định sâu xa từ trước… “Thì ra là vậy, Huyền ơi Huyền à, ngươi cuối cùng vẫn không thay đổi được gì cả, chính bởi vì sự đa nghi cảnh giác và đuổi cùng giết tuyệt của ngươi, mới kéo mệnh luân trở lại nguyên đạo…”
“Ngươi nói cái gì?!” Hi Huyền một tiếng kinh vấn, nàng tiếp tục nói: “Lúc đầu ngươi biết được nhi tử của ngươi và Hậu Nghệ sẽ uy hiếp đế vị của ngươi, ngươi liền sắp đặt làm mười người con trai Thái Dương của ngươi gieo họa nhân gian, lại âm thầm ban cho Hậu Nghệ thần cung bắn chết mười đứa con, rồi dùng cái danh giết đế tử để Hậu Nghệ muôn đời không được thăng tiên, chỉ là ngươi không ngờ rằng Hậu Nghệ nhất thời mềm lòng giữ lại một mặt trời, kết quả ngươi liền dùng thuật khôi lỗi khống chế đứa con trai thứ mười của ta, khiến nó sống chẳng khác gì chết!”
“Ngươi ── chỉ vì những chuyện này mà phản bội trẫm!” Hi Huyền quả thật giận không kiềm chế được, có đế vương nào là chưa từng trải qua những chuyện này, huống chi đương sơ lúc giết tiền Thiên Đế cũng chính là cha y không hề thấy nàng từng nương tay! “Ngươi và ta đồng thọ cùng thiên địa, có hay không có con thì có sao! Huống chi nếu ngươi muốn, còn có thể tái sinh!”
“Ngươi luôn không hiểu… Trái tim của một người làm mẹ! Đối với ngươi mà nói thì không là gì cả! Nhưng đối với ta! Đối với một người mẹ!” Uyển Nhược lập tức trở nên kích động, đột nhiên mặt lạnh lẽo, cười lạnh nói, “Cũng bởi vì ngươi không hiểu, cho nên ta cũng muốn ngươi trải qua nỗi đau đớn tầm thường đó! Cho nên mới có Quân Ngọc Hàm!”
“Ngươi nói cái gì?!” Hi Huyền nguy hiểm híp mắt lại, y lúc đó đã thấy kỳ lạ Quân Phỉ Ngạn làm thế nào có thể có được thần dược làm nam giới sinh tử, nói như vậy là do Uyển Nhược đưa cho!
“Ha ha,” Uyển Nhược khô khốc cười vài tiếng, “Ngươi vốn không phải là thiên mệnh, Thiên Đế ngọc lệnh cũng không phải là của ngươi, là ta đoạt Thiên Đế ngọc lệnh cưỡng ép cho ngươi, có vết rách đương nhiên là bình thường, mà ngươi lại phạm phải tội bội đức, thí phụ sát tử, tất nhiên vết rách càng sâu hơn.
88
Nàng đưa thuốc kia cho Quân Phỉ Ngạn, lại không nhịn được âm thầm quan sát bọn họ, rồi bị sự hạnh phúc giản đơn khi Hi Huyền ở bên cạnh Quân Phỉ Ngạn làm cho cảm động, nàng thậm chí thấy được nụ cười của Hi Huyền lộ ra đối với Quân Phỉ Ngạn mà mình chưa từng nhận được, nàng thật sự có chút đờ đẫn! Khi đó nàng đã nghĩ rằng có lẽ chỉ là những gì mình bỏ ra chưa đủ để Hi Huyền yêu mình, có lẽ Quân Phỉ Ngạn mới là người mệnh định của Hi Huyền, có lẽ yêu một người không phải là có được y mà là làm y hạnh phúc…
Trong lòng nàng ít nhiều giữ lại một ít hy vọng, cho nên nàng mới có ý nối kết Quân Ngọc Hàm và hậu duệ của Ứng Long là Ngao Triệu…
Trừng Uyển Nhược không chút che dấu nào, Hi Huyền cũng thiên tư bách chuyển, trong đầu lục tục thoáng qua chút đoạn nhỏ, tựa hồ biết được điều gì, y đột nhiên đẩy ngã nàng xuống đất, một đôi quang đao gác lên cổ nàng, phẫn hận nói: “Là ngươi đưa cho Quân Phỉ Ngạn cái thứ thuốc kia! Là ngươi làm phép để nghiệt thai kia hút đi một nửa linh lực của ta! Là ngươi thông đồng với Thu Chí Thủy để cái tai họa này ra đời đoạt đi đế vị của trẫm!”
Lưỡi đao lạnh như băng khảm vào trong thịt, trên mặt Uyển Nhược lại không có chút sợ hãi nào, nàng bình tĩnh gật đầu nói: “Chính là ta, tuy ngươi phong ấn sức mạnh của Quân Ngọc Hàm, nhưng mà ta ngày đêm đều có thể cảm nhận được luồng linh lực kế thừa từ ngươi trong cơ thể hắn, cộng thêm ta vừa lúc tính được tân đế sắp ra đời, quả nhiên là sau khi Ngao Triệu, hậu duệ của Ứng Long, phạm phải chuyện, lại có liên quan đến con trai Quân Ngọc Hàm của ngươi, có lẽ tất cả đều là số mệnh đã định trước, lại có vị sư đệ thích xen vào chuyện người khác của ta tham gia vào, ta cảm ứng được lúc hắn giúp Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu tính trước tiền trình, thì có ý thi phép lừa gạt hắn, làm hắn lầm tưởng ngươi sẽ vì mối quan hệ với Quân Ngọc Hàm lại càng bởi vì hài tử này là tôn tử của ngươi mà cam nguyện nhường đế vị…” Cũng không thể nói là lừa gạt, thật ra thì lúc ấy nàng cũng có phần ôm một chút hy vọng, hy vọng dưới đáy lòng Hi Huyền có thể lưu một tia tình cảm…
“Nói cho cùng đều là do ngươi! Thì ra tất cả đều là ngươi giở trò quỷ! Ha ha ha! Giỏi lắm! Một người là người bên gối của trẫm một người là con trai trẫm! Hợp lực với nhau để đối phó với trẫm sao?!” Hi Huyền bi thương mà cười, Uyển Nhược cảm thấy mình tựa hồ sinh ảo giác rồi, chỉ vì trong nụ cười kia lại thấm vài phần thê lương, thế nhưng sao lại có thể được?! Trái tim cứng rắn như Hi Huyền ư!
Cuộc nói chuyện của họ khiến Quân Ngọc Hàm vốn tâm tư chỉ đặt trên người Ngao Triệu cuối cùng cũng có một chút phản ứng, hắn từ đầu đến cuối vẫn ôm Ngao Triệu, chỉ là người hơi xoay về phía Hi Huyền, khó tin hỏi: “Nói như vậy, ngươi thật sự là ── là… của ta…” Mặc dù lúc trước sớm có cảm giác này, trong một vài giấc mơ kỳ quái đó, hắn tựa hồ như ở trong bụng Hi Huyền vậy, thế nhưng cho dù Hi Huyền là Thiên Đế là nam tử, sao có thể nhẫn tâm làm hại nhi tôn của mình chứ! Thậm chí ngay cả phụ thân của hắn cũng là y giết! Y sao lại xuống tay được chứ!
Hi Huyền lạnh lùng nhìn khuôn mặt dính đầy máu của Quân Ngọc Hàm, Quân Ngọc Hàm mất đi đôi mắt vô cùng giống y lại càng giống Quân Phỉ Ngạn, dáng vẻ thảm hại kia không hề khác gì dáng vẻ của Quân Phỉ Ngạn lúc chết! Khiến y không khỏi hoảng hốt.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 88