41
Một người một rồng bối rối vội vã tách ra, kéo y phục trên bờ xuống qua loa mặc vào, rồi đề phòng trừng mắt nhị vị Thần Quân này.
Thủy Đức Tinh Quân hừ lạnh một tiếng, nói: “Thường nói long tính dâm đãng, xem ra quả thật không hề giả!” Nói xong, hắn quay đầu lại nhìn Hỏa Đức Tinh Quân, lại thấy trên khuôn mặt hơi đen của Hỏa Đức Tinh Quân hiện đầy vệt đỏ ửng, cúi đầu không nói, hắn không khỏi lại buồn bực hừ một tiếng.
42 “Ngươi ─” Đột nhiên Thủy Đức Tinh Quân không thể tin quay đầu lại trừng nhìn Hỏa Đức Tinh Quân, chỉ là hắn vừa mới phát ra một tiếng “ngươi” liền “Rầm” một tiếng ngã trên mặt đất không nhúc nhích được.
43 Một người một rồng lo lắng đề phòng chạy theo lộ trình suốt một tháng, cuối cùng cũng chạy đến dưới chân núi Lôi Công. Nhìn thấy Lôi Công sơn, Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm rốt cuộc cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà trong một tháng này không có truy binh nào khác đuổi theo nữa, bọn họ không muốn bị ai phát hiện ra, liền bỏ qua Miêu trại lúc trước từng đến, trực tiếp chạy thẳng đến núi.
44
Không được làm hại Ngao Triệu của hắn! Dù là thần cũng vậy là ma cũng thế, bất kể là ai cũng không cho phép tổn thương Ngao Triệu của hắn!
“Buông Ngao Triệu ra ─” Theo thân thể dần bị nhuộm đỏ của Ngao Triệu, hai mắt Quân Ngọc Hàm cũng giống như bị máu tươi nhuộm thẫm, đỏ ngầu trừng mắt nhìn Trừng Ác thần, sự tức giận vô cùng tận từ trong lòng bộc phát ra, tràn ngập khắp người, theo sự dâng lên của cơn tức, trong cơ thể như có một luồng sức mạnh khổng lồ không hề nghe theo sự khống chế của hắn, giống như con ngựa thoát cương không ngừng phát ra ngoài cơ thể, ở bên ngoài tạo thành từng vệt sáng kinh người.
45
Quang đao trong tay ào ạt biến mất, tầm mắt trở nên mơ hồ, cả người hắn nghiêng về phía trước, nửa khụy xuống, chỉ cảm thấy hoàn toàn không khống chế được chân khí trong người, xung quanh rối loạn, cơ thể hoàn toàn không cách nào bao bọc được luồng sức mạnh đó cứ như sắp sửa bị nổ tung vậy! Không ─ Không được! Hắn quyết không thể ngã xuống vào lúc này được, nếu hắn ngã xuống rồi, ai sẽ đến bảo vệ Ngao Triệu đây!
Trừng Ác thần bị trọng thương, không để ý điều gì, hơn nữa hắn bị sức mạnh và đôi mắt của Quân Ngọc Hàm chấn trụ, tất nhiên không nhận thấy được sự khác thường của Quân Ngọc Hàm, huống chi hắn còn chuyện quan trọng hơn cần bẩm báo với Thiên Đế, không muốn lưu lại thêm nữa, nếu tiếp tục lưu lại cũng không có gì tốt đẹp.
46
Thiên Đế uy nghiêm mặt không chút thay đổi, vốn không giống như đang nói đùa, mà Trừng Ác thần cũng không nghĩ rằng Thiên Đế xưa nay luôn khó gần có thể nói đùa với mình! Trong đầu hắn hiện lên một linh quang, nhớ tới luồng linh lực cực lớn kia của Quân Ngọc Hàm, mặc dù diện mạo của hắn ta và Thiên Đế khách biệt một trời một vực, thế nhưng khí thế của ánh mắt kia lại vô cùng giống Thiên Đế, nếu nói hắn ta là con của Thiên Đế tư thông cùng hạ giới thì dù không là tử tội, nhưng cũng đủ để kéo xuống khỏi vị trí Thiên Đế rồi! Thật sự khó mà tin nổi vị Thiên Đế dùng sự nghiêm khắc để kiềm chế bản thân khiến hắn vạn phần kính ngưỡng này lại tự mình phạm tội!
Nhìn nỗi khiếp sợ và hoài nghi trong đôi mắt của Trừng Ác thần, sự thâm trầm trong đôi mắt của Thiên Đế càng thêm sâu thẳm, trong màu đen nhánh kia không nhìn thấy được một chút ánh sáng, cảm giác âm u đến mức khiến Trừng Ác thần không rét mà run.
47
Y vốn nên âm thầm giám thị Quân Ngọc Hàm, chỉ là y hiện giờ đang ở trên biên giới tu luyện, không chậm trễ được, chỉ cần đột phá qua được cửa ải này, y không cần phải sợ cái gì nữa rồi! Cho dù có bị sư phụ trục xuất sư môn, cho dù có thành ma, cho dù phải đối địch với muôn dân thiên hạ, chỉ cần giết được người trước mắt, chỉ cần có thể cứu Phỉ Ngạn, y đều không quan tâm!
Trừng mắt thù hằn nhìn Thiên Đế, Huyễn Trần Tử ngoan độc bất lực lao đến xé nát hắn, móng nhọn đột nhiên thoắt cái đánh úp về phía Thiên Đế.
48 Tia chớp thình lình giương lên đen tuyền tựa như cự long, Huyễn Trần Tử bình trụ hơi thở, bất chợt nhảy lên, thẳng tắp lao về phía Thiên Đế, nơi tia chớp kia lướt qua, không khí trong suốt bị ma sát tạo thành tiếng “xẹt xẹt” chói tai, nhiệt độ phát ra liên tục cuốn lấy thêm càng nhiều không khí tạo thành phong đao bén nhọn, xoay tròn lao ra tựa như binh lính tiền trạm tiên phong tấn công Thiên Đế.
49
Huyễn Trần Tử phồng mắt bạo ngươi trừng nhìn Thiên Đế, trong đôi mắt kia sự căm hận và không cam lòng nhất thanh nhị sở, chỉ hận khối thân thể không còn dùng được này hoàn toàn bất động, chỉ có thể mặc người chém giết!
Máu độc trong mắt đã qua, Thiên Đế chậm rãi mở mắt, rõ rệt nhìn thấy sát ý cùng hận ý trong mắt Huyễn Trần Tử, trên mặt hiện lên một nét cười lạnh, vô tình giương quang đao lên, ngay sát na rơi xuống, thình lình một thanh trường kiếm lượn vòng đâm trúng quang đao kia.
50 “Huyền, chỉ cần ngươi chịu dưỡng thai thật tốt, chuyện Thiên Đế ngọc lệnh ta sẽ giúp ngươi…” Là ai? Là ai đang nói chuyện vậy? Giọng nói kia thật ôn nhu mà trong sáng ấm áp, khiến người ta không nhịn được chỉ muốn lặng yên nằm ở đó nghe hắn nói chuyện.
51 “Ngươi đã tỉnh thì tốt rồi…” Nhớ lại tình cảnh khi đó, y đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, cả người run rẩy không nhịn được ôm lấy Quân Ngọc Hàm vào trong lòng.
52 Quân Ngọc Hàm vừa mút lưỡi Ngao Triệu, vừa dùng hai tay gạt bỏ lớp y vật cản trở trên người Ngao Triệu, bụng ngón tay lạnh như băng không nặng không nhẹ từ lồng ngực của Ngao Triệu dời xuống từng chút từng chút một miêu tả phía dưới, đối với khối thân thể quá sức quen thuộc này, hắn đương nhiên biết nơi nào là điểm mẫn cảm của Ngao Triệu, bụng ngón tay chỉ hơi nhẹ nhàng ma sát lên những khu vực ái muội này, khiến cả người Ngao Triệu cũng bắt đầu có phản ứng.
53 “Thả ta ra ── thả ta ra ── Thu Chí Thủy! Ngươi muốn giết ta thì cứ giết đi!” Huyễn Trần Tử nằm trên mặt đất cả người co giật, dùng hết sức lực cuối cùng rống lên.
54 Bên trong Thiên cung, bốn vách tường sáng lấp lánh, soi ảnh huyễn mục, chỉ là trong giữa mênh mông sự phú lệ khí thế, lại có điểm điểm tích tích u hàn, vân sa(1) nặng nè phủ lên ngọc sàng, không thấy rõ người đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường.
55 “Ai?” Nhận ra có kẻ xông vào, trong nháy mắt Thiên Đế thu hồi Thiên Đế ngọc lệnh, hàng mày nhăn chặt khôi phục sự bằng phẳng, mặt như tạc đá, trang nghiêm mà lãnh đạm, thần uy không thể xâm phạm.
56 Thiên Đế thờ ơ nhìn mọi việc, nhìn Thủy Đức Tinh Quân mất đi hồn phách ngơ ngác ngồi dưới đất, làn môi dưới khẽ mở, con ngươi như mực nhìn vào đôi lam nhãn trống rỗng, môi mỏng khẽ mở nói: “Toàn bộ lỗi lầm đều do Ngao Triệu, Hỏa Đức Tinh Quân là vì Ngao Triệu mà chết, ngươi phải báo thù cho Hỏa Đức Tinh Quân mới đúng.
57 “Con à, con phải ngoan, không được hành hạ cha của con đâu đấy!” Giọng nói ôn nhu mang theo một chút sự hân hoan, niềm hạnh phúc không che dấu được kia hết sức thấm đẫm lòng người, khiến người ta không nhịn được muốn cười khẽ cùng người đó.
58
Khí thế của Hắc Long này còn thắng cả Băng Long ngày đó ở sông Phần, khiến tâm tư của Quân Ngọc Hàm càng trở nên trầm xuống, thế nhưng lúc này vô luận thế nào hắn cũng không thể lùi bước, hai tay giơ lên cao, dồn tất cả linh lực hội tụ thành tấm khiên ánh sáng bán tròn, sinh sinh đón nhận Hắc Long khí thế hung ác này!
Khiên sáng cùng Hắc Long va chạm kịch liệt, dẫn đến cả tòa núi đều hơi bị chấn động, bên trong sơn động lại càng thiên toàn địa chuyển, lôi minh trận trận, hoa lửa ma sát vào nhau kịch liệt, đập mở đỉnh chóp nham thạch, núi đá như mưa rơi xuống trên đầu bọn họ, chi chít dày đặc nện lên người hắn, hắn có hơi đau đớn nhíu chặt chân mày, nhưng lúc này hắn tuyệt đối không thể có một chút buông lỏng!
Áp lực càng lúc càng lớn khiến tay của Quân Ngọc Hàm trận trận tê dại, hắn đã sắp chống đỡ không nổi nữa, nhưng một khi mặc kệ để Hắc Long công kích tất sẽ làm bị thương đến Ngao Triệu, mà sơn thạch rơi xuống càng lúc càng nhiều, cái sơn động này sắp sửa bị bịt lại, tiếp tục như vậy hắn và Ngao Triệu cũng sẽ rất nguy hiểm!
Trên trán một trận đau nhói, chất lỏng ấm áp chảy xuống từ trán của hắn, rơi vào trong mắt hắn nóng bỏng đến nỗi hắn không cách nào mở mắt ra được, phải nhắm mắt lại thật chặt, càng thêm không cách nào thấy rõ thế cục phía trước!
Không được! Bất luận thế nào hắn nhất định phải dẫn Ngao Triệu đến nơi an toàn mới được! Ngay lúc khó khăn ngăn cản thế công của Hắc Long kia, chớp mắt khiên sáng vỡ tan, cả người hắn nhào tới đè lên người Ngao Triệu, chấp niệm mạnh mẽ chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn!
Một trận va đập kịch liệt đâm lên phần lưng của hắn, dường như có một cái miệng khổng lồ cắn xé toàn bộ phần thịt trên lưng hắn, nhưng hắn còn chưa kịp cảm nhận cơn đau đớn, không khí xung quanh kịch liệt rung chuyển, như có một cơn lốc bao vây thật chặt lấy họ, phong tốc cực nhanh, hắn chỉ biết ôm chặt lấy Ngao Triệu, mặc cho phong đao kia cắt qua người mình, thân thể hắn đột nhiên vọt lên không trung, mà trận gió kia đột nhiên biến mất, tiếp theo cả người đột ngột mất đi trọng tâm té ngã xuống đất.
59
“Ô…” Thân thể nóng rực tựa hồ dần dần mát mẻ trở lại, nhưng cơ thể dán trên người mình lại vô cùng lạnh băng, khiến hắn không tự chủ dựa vào, truyền đi nhiệt đột của mình…
“Ngọc Hàm! Ngươi tỉnh rồi!” Ngao Triệu vui mừng kéo hai tay Quân Ngọc Hàm về phía mình, hút máu độc trên lưng Quân Ngọc Hàm ra, cho đến khi màu máu biến thành đỏ trở lại, y lúc này xé y phục của mình thật cẩn thận giúp Quân Ngọc Hàm băng bó kỹ vết thương, rồi cứ như vậy vẫn vuốt ve Quân Ngọc Hàm, không để ý đến cảm giác váng đầu hoa mắt càng lúc càng nghiêm trọng của mình, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Quân Ngọc Hàm tỉnh lại!
Vẫy vẫy cơn choáng đầu, Quân Ngọc Hàm định thần nhìn Ngao Triệu, mới phát hiện sắc mặt Ngao Triệu càng tái nhợt hơn cả mình, đôi môi phát tím gần thành màu đen, mà bàn tay cầm lấy tay của mình lại càng lạnh băng đến dọa gười, hắn lập tức chống người dậy, cẩn thận kiểm tra cho Ngao Triệu, quan tâm hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì rồi!”
“Ta không sao…” Ngao Triệu suy yếu cười nói, nhưng thân thể nghiêng ngả ngã xuống gục lên người Quân Ngọc Hàm – vốn không tốt hơn y chút nào.
60
Quân Ngọc Hàm nhìn y thật sâu, rồi lại quay đầu sang chỗ khác, đầu tựa lên thảm cỏ trên đất, quẫn bách nói: “Trách nhiệm lúc này của ta đã không còn giống với trách nhiệm lúc trước nữa, ta lúc này ở bên cạnh ngươi không phải là trong lòng có thẹn với ngươi, mà là… mà là ta chỉ cảm thấy chăm sóc ngươi là chuyện trách vô bàng thải(1), bất kể ban đầu có như thế nào, ta chỉ biết là mạng của ta bây giờ đã là của ngươi rồi, có thể bảo vệ ngươi, vì ngươi mà chết chính là chuyện so với việc ta đắc đạo thành tiên còn hạnh phúc hơn vạn lần! Cho dù… Cho dù chúng ta không còn bị Thiên giới lùng bắt nữa, ngươi cũng không còn tội thân, ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi, có thể… có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi…”
(1) bụng làm dạ chịu/không thể đổ trách nhiệm cho người khác
Nói đến đây, Quân Ngọc Hàm không còn nói được nữa, hắn may mắn rằng mình không đối mặt với Ngao Triệu, độ nóng trên mặt ngay cả chính hắn cũng biết mặt mình đã đỏ đến mức độ nào rồi!
Mặc dù hắn chưa nói gì đến tình yêu, thế nhưng lời nói vừa rồi so với bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào càng làm y động tâm hơn, tên đạo sĩ ngốc này từ nhỏ đến lớn chỉ học được đạo tu hành, đối với chuyện yêu đương thì tinh khiết hệt như một tờ giấy trắng, muốn hắn nói cái gì mà “Tình” này “Yêu” kia, sợ rằng bảo hắn hàng yêu trừ ma còn dễ hơn nhiều.
Thể loại: Dị Năng, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 34
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50