Người cầm côn đồng trong tay nhíu mày, liền thấy Sở Hoan chậm rãi đứng dậy, trong lúc kinh ngạc, lại thấy thân thể Sở Hoan hơi đảo một cái, dường như chống đỡ không nổi, lại đặt mông ngồi xuống.
Mọi người lập tức cười ha ha, người cầm côn đồng tiến tới cười ha ha nói:
- Ông còn tưởng ngươi có bao nhiêu năng lực, mông hãn dược trong rượu này, ngay cả một con trâu cũng có thể ngã xuống, ngươi tính cái quái gì.
Một người tiến tới bên cạnh người cầm côn đồng, chỉ vào trong góc, người cầm côn đồng nhìn lại, liền thấy người áo bào xám kia.
- Ơ, thiếu chút nữa quên mất, ở đây còn một vị.
Người cầm côn đồng cười ha ha nói:
- Hôm nay buôn bán không tồi. Long Tam, gần đây giá ngựa thế nào?
Một người cười cười nói:
- Lão đại, giá ngựa chợ đêm rất tốt, một con ngựa, ít nhất một trăm lạng bạc không thành vấn đề, mấy con ngựa bên ngoài này ta đã nhìn thấy, đều là ngựa tốt, có thể bán được giá tốt.
Bọn chúng một hỏi một đáp, dường như đại cục đã định.
Đúng lúc này lại nghe người áo bào xám kia thản nhiên nói:
- Vì sao rượu và đồ ăn của ta còn chưa lên?
Giọng gã khàn khàn, cực kỳ trầm thấp, dường như chỉ muốn chờ đợi rượu và thức ăn đi lên, không hề chứng kiến cảnh tượng trong tiệm.
Mọi người nhìn nhau, lập tức cười ha ha. Long Tam kia cầm một cây đao trong tay, cười tủm tỉm đi qua, kéo một chiếc ghế, dẫm một chân lên, cười tủm tỉm nói với người áo xám:
- Khách quan, rượu và thức ăn không có, đao có một thanh, ngài có muốn không?
Người áo bào xám chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, lúc này Long Tam tới rất gần, nhìn xem, thấy được người này mắt phải lạnh lùng, mắt trái xuất hiện vết sẹo, dường như con mắt kia chịu tổn thương cực nặng, tạo thành vết sẹo rất đáng sợ.
Long Tam cảm thấy hơi khẩn trương, người áo bào xám liếc đao trong tay gã, thản nhiên nói:
- Ngươi hiểu đao?
- Hiểu đao hay không không sao cả, chỉ cần có thể dùng đao giết người là được.
Long Tam bị đôi mắt lạnh lùng của người áo bào xám nhìn chằm chằm, cảm thấy rất không tự nhiên, gã nắm chặt đao trong tay, mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa, ông móc mắt ngươi ra.
Người áo bào xám cười nhạt nói:
- Ta còn lại một con mắt, nếu ngươi có năng lực cứ tới lấy.
Long Tam thấy người áo bào xám như vậy, trong lòng buồn bực, họ là thổ phỉ, người bình thường chứng kiến thổ phỉ, nên biểu hiện cực kỳ hoảng sợ, người áo bào xám này bình tĩnh tự nhiên, hồ đồ không để mình vào mắt, điều này khiến cho Long Tam rất tổn thương. Gã nhìn thấy bao vải đay thô trên bàn, vươn tay ra muốn cướp lấy bao kia. Tay chưa đụng vào bao, lại cảm thấy hoa mắt, trong lúc giật mình lập tức cảm thấy tay cầm đao tê rần. Long Tam khôi phục tinh thần, chợt nghe được tiếng kinh hô truyền đến sau lưng, chợt cảm thấy cổ mát lạnh, đợi gã khôi phục tinh thần, lại phát hiện một thanh hàn đao đang gác trên cổ.
Long Tam hồn bay phách tán, lúc này gã mới phát hiện, chiếc bao vải thô kia vẫn còn trên mặt bàn, nhưng cây đao trong tay đã không thấy, cây đao kia đã bị người áo bào xám nắm lấy, lúc này đang gác trên cổ mình.
Đối phương cướp đao thế nào, Long Tam không trông thấy, đám đồng bạn đều không xem được rõ ràng, mọi người chỉ thấy thân ảnh người áo xám vụt lên, đợi đến lúc khôi phục tinh thần, đao của Long Tam đã ở trong tay người áo bào xám. Tốc độ ra tay của người áo bào xám cực nhanh, quả thực rợn người, đám cướp trợm mắt há mồm, nhưng lập tức khôi phục tinh thần, trong tiếng kinh hô, người nắm côn đồng đã nắm chặt côn, vung tay lên, đám cướp hô nhau vứt bỏ Sở Hoan, lập tức bao vây người áo bào xám.
Sở Hoan ngồi trên ghế, nhìn qua người áo bào xám. Đám cướp nhìn không ra thủ pháp cướp đao của người áo bào xám, Sở Hoan lại xem rõ ràng. Từ khi người áo bào xám vươn tay, tới lúc cướp đao, cuối cùng chế ngự lại, động tác vô cùng trôi chảy, không có động tác dư thừa, Sở Hoan tự hỏi đổi lại là mình cũng chưa chắc làm được tiêu sái như vậy, hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không thể tưởng được người áo bào xám thần bí này lại có thủ đoạn như thế.
- Đao là lợi khí giết người.
Người áo bào xám chậm rãi nói:
- Rút đao thì phải giết người, nếu như không giết người thì chỉ có thể bị giết, nếu không cũng đừng tùy tiện cầm đao, đạo lý này hiện giờ các ngươi có hiểu không?
Đám cướp lộ ra vẻ hoảng sợ, người cầm côn đồng vẫn lạnh lùng nói:
- Mau thả hắn, nếu không… !
- Nếu không thế nào?
Người áo bào xám không chờ người cầm côn đồng nói xong, cười lạnh nói:
- Nếu không sẽ giết ta? Ta thả hay không thả hắn ra, không phải các ngươi cũng muốn giết ta sao? Đã như vậy, vì sao ta không mang theo một người cùng nhau lên đường?
Đôi mắt gã lộ ra hàn quang:
- Huống chỉ các ngươi có thể giết tay hay không, còn là một ẩn số chưa biết!
Long Tam khóc nức nở nói:
- Cứu ta… !
Người cầm côn đồng do dự, cuối cùng nói:
- Ngươi thả hắn, chúng ta tha cho ngươi rời đi!
Người áo bào xám lắc đầu nói:
- Ta đã cầm đao, phải thấy máu, các ngươi muốn tính mạng của hắn, cũng không khó.
Gã dừng một chút, chậm rãi nói:
- Nghe nói người trà trộn trong giang hồ, đều chứ ý chữ nghĩa đầu tiên, không biết có cách nói này?
Người cầm côn đồng lập tức nói:
- Đúng vậy, huynh đệ chúng ta nghĩa khí đứng đầu, nếu ngươi làm thương hắn, chúng ta nhất định bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
- Tốt.
Người áo bào xám khàn giọng, giọng nói vô cùng trầm thấp:
- Đã như vậy, ta liền thử xem các ngươi rốt cuộc có lấy nghĩa khí đứng đầu hay không.
Một mắt của gã đảo qua đám cướp, chậm rãi nói:
- Hôm nay đã cầm đao trong tay, nếu không gỡ xuống một tính mạng, cây đao này không thể thu vào vỏ. Ta cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi muốn hắn sống, thì một người đứng ra chết thay hắn.
Đám cướp đều sững sờ.
Người áo bào xám cười nhạt nói:
- Thế nào, không phải nói nghĩa khí đứng đầu sao? Các ngươi hẳn là muốn trơ mắt nhìn vị huynh đệ này chết trước các ngươi sao?
Người cầm côn đồng quay đầu nhìn lại, phát hiện đám cướp bên người đều lui về phía sau, người cầm côn đồng biểu lộ xấu hổ, Long Tam khóc không ra nước mắt:
- Cứu ta… !
Người áo bào xám nhìn chằm chằm người cầm côn đồng, hỏi:
- Ngươi có bằng lòng chết thay hắn không? Hắn là huynh đệ của ngươi, bán mạng cho ngươi, hôm nay nguy trong sớm tối, ngươi có nguyện ý động thân mà ra hay không?
Người cầm côn đồng không kìm lòng được lui về phía sau một bước, người áo bào xám lập tức phát ra tiếng cười cổ quái:
- Nghĩa khí đứng đầu… Ha ha ha, thiên hạ này làm sao có người nghĩa khí đứng đầu?
Gã xiết chặt tay, đúng lúc này lại nghe một thanh âm bên ngoài:
- Đao của ngươi muốn thấy máu, vậy dùng máu của ta.
Trong thanh âm, mấy người tiến vào từ bên ngoài, người đi đầu lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, trong tay cầm một xiên sắt. Ba bốn người đi theo phía sau, tay đều cầm cung tên.
- Đại ca… !
Long Tam nhìn thấy người tới, trong mắt lập tức phát ra hàn quang.
Sở Hoan nhìn qua cửa, thấy đại hán lưng hùm vai gấu kia, nhìn sang bên cạnh gã, không ngờ lại quen mắt.
Người áo bào xám quay đầu nhìn người nọ, thấy người nọ bước tới, ném xiên sắt trong tay cho người cầm côn đồng, không hề sợ hãi, sải bước đi tới bàn đối diện, ngồi xuống đối diện người áo bào xám, đôi mắt hổ chờ người áo bào xám:
- Ngươi muốn thấy máu mới bằng lòng buông tha huynh đệ của ta?
- Hóa ra ngươi mới là đại ca của bọn hắn.
Người áo bào xám chậm rãi nói:
- Lời của ta ngươi đã nghe thấy rõ ràng, hẳn là ngươi nguyện ý chết thay hắn?
Đại hán đáp:
- Ta có tâm nguyện chưa xong, tạm thời không thể chết, nhưng có thể cho ngươi một thứ, một cánh tay, hoặc một chân, đổi lấy tính mạng huynh đệ của ta, ngươi thấy thế nào?
Người áo bào xám lắc đầu nói:
- Ta muốn chính là mạng, không phải tay chân.
Đại hán cau mày nói:
- Các hạ cần gì phải bức người như thế?
- Xem ra ngươi cũng không cứu được hắn.
Người áo bào xám cười nhạt nói.
- Ta đáp ứng ngươi, giao tính mạng này cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thời gian.
Đại hán chậm rãi nói:
- Tâm nguyện của ta chưa xong, chỉ cần ta đạt được tâm nguyện, tính mạng này sẽ giao cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
- Người trong thiên hạ đều có tâm nguyện.
Người áo bào xám đáp:
- Gần như mỗi người sắp chếp, đều có tâm nguyện chưa xong, vì sao ta phải cho ngươi cơ hội?
Đại hán cau mày, người cầm côn đồng nói:
- Đại ca, thằng này đặc biệt tới gây chuyện, nếu hắn giết Long Tam, chúng ta cùng xông lên lấy mạng hắn.
Đại hán lạnh lùng nói:
- Im ngay.
Người cầm côn đồng khẽ giật mình, không dám nói nữa.
Người áo bào xám nhìn chằm chằm đại hán, hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ?
Đại hán suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Được, ngươi thả hắn, mạng này của ta, là của ngươi!
Trong mắt người áo bào xám lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới đại hán thật sự dám động thân mà ra. Sở Hoan ở bên nhìn chằm chằm khuôn mặt đại hán, càng nhìn càng quen thuộc.
- Đại ca, đừng… đừng.
Lưỡi đao lạnh như băng dán trên cổ Long Tam, chỉ cần người áo bào xám kéo nhẹ một cái, sẽ cắt vỡ cổ họng của gã:
- Hắn muốn giết ta, mọi người… mọi người báo thù cho ta là được, người nhà của ta, xin nhờ… xin nhờ đại ca và các huynh đệ chăm sóc… !
Đại hán lắc đầu nói:
- Lúc trước là ta kéo ngươi nhập bọn, ta đã nói, mọi thứ đều có ta chống đỡ, sẽ không để các ngươi chết sớm hơn ta.
Gã nâng ngang một tay:
- Lấy đao tới!
Đám cướp đều giật mình, đại hán lớn tiếng lần nữa:
- Lấy đao tới!
Người cầm côn đồng nhịn không được nói:
- Đại ca, huynh… !
- Đao!
Đại hán lạnh lùng nói.
Đám cướp hai mặt nhìn nhau, cuối cùng có một người miễn cưỡng đứng ra, đi tới bên người đại hán, tay cầm đao run rẩy, đưa đại đao trong tay tới. Đại hán nhận lấy đao, đặt ngang cổ, nói với người áo bào xám:
- Mong rằng các hạ giữ lời hứa, sau khi ta chết, đừng tổn thương một người bọn họ… !
Gã quay đầu nhìn người cầm côn đồng:
- Sau khi ta chết, phát chút tiền an gia cho mỗi huynh đệ, hôm nay giải án.
- Đại ca… !
Tất cả mọi người biến sắc, một người lạnh lùng nói:
- Đại ca, nếu như huynh chết, chúng ta lập tức chém người này thành thịt vụn.
- Nếu ai dám xằng bậy, ta chết cũng sẽ không bỏ qua hắn.
Đại hán lạnh lùng nói:
- Chỉ cần hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, các ngươi thả hắn rời đi, không được khó xử.
Gã không nói thêm lời nào, nhìn về phía người áo bào xám, cười nhạt một tiếng, tay xiết chặt, muốn kéo đao cắt cổ.
Ngay khi đại hán sắp ra tay, lại nghe một tiếng rầm vang lên, người áo bào xám đá vào chân bàn, chiếc bàn này đột nhiên bay ra, đụng lên người đại hán kia. Cú va chạm này rất mạnh, đại hán kia bị chiếc bàn đụng ngã xuống đất, đao trong tay lập tức rời tay, mọi người chấn động, vài tên cướp cầm cung tên giương cung cài tên, nhắm ngay người áo xám.
Chương 749: Tai họa bất ngờ
Đại hán bị đụng ngã xuống đất, lại nhanh chóng xoay người đứng dậy, phẫn nộ nói:
- Ngươi có ý gì?
Người áo bào xám lại chậm rãi thu hồi đao gác trên cổ Long Tam, thản nhiên nói:
- Xem ra ngươi thực sự không sợ chết. Người giống như ngươi, cũng không nên vội vã chết, chết một người, sẽ thiếu một người… !
Gã cắm thanh đao kia lên mặt bàn, vươn tay cầm lấy bao vài thô, không nói thêm lời nào, quay người muốn đi. Long Tam thuận tay cầm đao trên bàn, lưỡi đao chỉ về phía người áo bào xám. Lúc này đám cướp đều muốn vây quanh người áo bào xám, cung tên vẫn chưa thu lại.
Đại hán trầm giọng nói:
- Để cho hắn đi!
Mọi người nhìn nhau, người cầm côn đồng kia nói:
- Đại ca, thả hắn đi rồi, hắn sẽ báo quan, chúng ta không thể ở lại đây nữa… !
Đại hán lắc đầu nói:
- Tránh hết ra.
Mọi người thấy đại hán như thế, không dám cãi lời, nhường ra một con đường. Người áo bào xám cười nhạt một tiếng, cất bước rời đi, đi tới cổng chính quay đầu liếc về phía Sở Hoan, cũng không nói nhiều tự mình rời đi. Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, người nọ dĩ nhiên đi ngay trong đêm.
Đám cướp thở dài một hơi, người cầm côn đồng đi tới bên cạnh đại hán, hỏi:
- Đại ca, vì sao phải thả hắn rời đi? Nếu hắn đi báo quan, quan phủ nhất định sẽ phái người tới… !
- Các ngươi cảm thấy hắn là người ngu?
Đại hán cười lạnh nói:
- Nếu hắn không nắm chắc rời đi được, sẽ thả Long Tam sao? Người này chúng ta không thể trêu vào.
- Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?
- Cho dù người đông thế mạnh, thì có thể làm gì?
Đại hán trầm giọng nói:
- Hắn thả Long Tam, đã rất nhân nghĩa, chẳng lẽ chúng ta muốn lấy oán trả ân?
Đúng lúc này, lại nghe một thanh âm vang lên:
- So với nhân nghĩa của người khác, dường như Vân đại ca càng nghĩa khí hơn.
Thanh âm này vừa vang lên, mọi người khẽ giật mình, nhìn lại theo tiếng động, liền thấy Sở Hoan dĩ nhiên đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đang cười nhìn đại hán. Lúc này đám cướp mới nhớ rõ trong khách sạn này còn có đám người Sở Hoan, lập tức đều muốn nhắm binh khí về phía Sở Hoan. Người cầm côn đồng không nhịn được hỏi:
- Tại sao ngươi còn tỉnh dậy?
- Ngươi nói là mông hãn dược?
Sở Hoan cười đáp:
- Thực sự không phải, từ đầu mấy người chúng ta cũng không sợ mông hãn dược, mông hãn dược không có tác dụng với chúng ta.
Hắn kêu lên:
- Tất cả đứng lên!
Đám cướp kinh ngạc trông thấy, ba người Tôn Tử Không vốn bị thuốc mê làm ngất đi, lập tức đứng dậy. Tôn Tử Không cười nói:
- Sư phó, xem ra mông hãn dược của hắc điếm này thực sự không được tốt lắm.
Đám cướp hai mặt nhìn nhau, người cầm côn đồng càng kinh ngạc vạn phần.
Đại hán dò xét Sở Hoan một phen, Sở Hoan cũng nhìn đại hán, cười nói:
- Vân đại ca hẳn là quên tiểu đệ hay sao? Một năm không gặp, gần đầy Vân đại ca vẫn khỏe chứ?
Đại hán nhìn mặt Sở Hoan, vốn nhíu mày, lập tức lông mày giãn ra, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, thất thanh nói:
- Là… là Sở huynh đệ?
- Vân đại ca còn nhớ rõ tiểu đệ?
Sở Hoan cười ha ha, tiến tới ôm quyền nói:
- Vân đại ca, ân cứu mạng lúc trước, vẫn chưa thể báo đáp, gần đây huynh vẫn khỏe chứ?
Sở Hoan nhận ra được, đại hán lưng hùm vai gấu đại nghĩa đi đầu này lại quả thực là người quen.
Lúc trước hắn cùng Lâm Lang bị đám người Lâm Đại Nhi bắt cóc, sau khi thoát thân, từng lạc đường trong núi sâu, về sau gặp được ba gã thợ săn trong núi, chính là ba huynh đệ, được ba huynh đệ này giúp đỡ.
Sở Hoan nhớ rõ, ba huynh đệ này họ Vân, đại hán trước mắt này chính là đại ca trong ba huynh đệ Vân Đại Lực. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được lại nhìn thấy Vân Đại Lực trong khách sạn nơi hoang vu này, trong lòng cũng hơi kích động.
Vân Đại Lực cười lớn tiến lên, một quyền đánh tới ngực Sở Hoan. Sở Hoan cũng biết không phải gã tấn công, một quyền này cũng không nặng, đánh vào ngực Sở Hoan, Vân Đại Lực cười nói:
- Sở huynh đệ, sao ngươi lại ở chỗ này? Ta còn tưởng kiếp này sẽ không còn được gặp lại ngươi.
Đám cướp sau lưng Vân Đại Lực và đám người Tôn Tử Không sau lưng Sở Hoan đều trợn mắt há mồm, đám cướp đương nhiên không thể tưởng được Vân Đại Lực lại quen biết Sở Hoan, đám người Tôn Tử Không thực sự không hiểu được tại sao Sở Hoan lại quen biết đầu lĩnh thổ phỉ.
Trong lúc mọi người trợn mắt há mồm, Vân Đại Lực lớn tiếng nói:
- Mang rượu và thức ăn ngon lên, đây là huynh đệ của ta, hôm nay không say không nghỉ.
Gã quay đầu lại, thấy đám cướp còn không có hành động, mắng:
- Còn thất thần làm gì, còn không lui xuống.
Lúc này đám cướp mới tản ra, có người vội vàng đi sắp xếp rượu và thức ăn. Vân Đại Lực lôi kéo Sở Hoan ngồi xuống bên bàn, cười nói:
- Sở huynh đệ, thê tử của ngươi hiện giờ thế nào? Lúc trước thể tử của ngươi tặng cho bà nương nhà ta một cây trâm, bà nương nhà ta thì thầm hơn nửa năm.
Sở Hoan biết Vân Đại Lực nói tới Lâm Lang, cười nói:
- Nàng vẫn rất khỏe. Đúng rồi, Vân đại ca, sao huynh lại buôn bán ở nơi này? Vân nhị ca, Vân tam ca, còn có đại tẩu gần đây có khỏe không?
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Vân Đại Lực liền ảm đạm xuống, lắc đầu không nói lời nào.
Sở Hoan thấy Vân Đại Lực so với hơn một năm trước nhìn qua tang thương hơn rất nhiều, gã không tới bốn mươi tuổi, thế nhưng giờ phút này thái dương đã xuất hiện mấy cọng tóc bạc.
- Vân đại ca, phải chăng… xảy ra biến cố?
Sở Hoan nhíu mày.
Vân Đại Lực hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Huynh đệ, Vân gia ta hiện giờ chỉ còn lại một mình ta… !
- Cái gì?
Sở Hoan bỗng nhiên biến sắc:
- Bọn họ đâu rồi?
Đôi mắt Vân Đại Lực lộ ra vẻ ác lạnh, nói:
- Huynh đệ còn nhớ rõ, lúc trước ngươi ở lại chỗ ta một đêm, vào tối ngày hôm đó, Kinh thừa quản lý thu thuế của huyện Hà Phong là Lỗ Hảo Đức dẫn người tới nhà chúng ta, tìm chúng ta đòi da hổ trừ thuế?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Nhớ rõ.
- Chuyện kia qua nửa tháng, họ Lỗ dẫn người đến lần nữa, buộc chúng ta nộp thuế.
Vân Đại Lực nắm chặt tay:
- Không có bạc, liền muốn lấy da hổ của chúng ta trừ thuế. Trong nhà khi đó còn hai tấm da hổ, chẳng qua Nhị Lực muốn nói chuyện hôn nhân, hai tấm da hổ kia muốn làm sính lễ kết thân cho Nhị Lực. Không lấy ra bạc, họ Lỗ sai người vào nhà cướp đồ, lục được hai tấm da hổ, liền muốn cướp đi.
Sở Hoan cũng không kìm được lòng nắm chặt tay.
- Tam đệ chứng kiến da hổ bị cướp đi, dưới cơn thịnh nộ, cầm cái xiên thép. Họ Lỗ nhìn thấy Tam đệ cầm xiên thép, nói Tam đệ muốn tạo phản.
Vân Đại Lực bi phẫn nói:
- Sai dịch thủ hạ của hắn rút đao, muốn bắt Tam đệ lại. Họ Lỗ mất hết lương tâm, Tam đệ thực sự bị chúng bắt đi, chắc chắn không thể sống sót trở về, ta cũng Nhị đệ không có biện pháp, chỉ có thể ra tay giét chết bón gã sai dịch, Tam đệ cũng bị trọng thương, họ Lỗ mang theo hai gã thủ hạ đào tẩu… !
- Chúng ta không lưu lại được, cả nhà trốn lên núi.
Đôi mắt Vân Đại Lực bắt đầu đỏ lên:
- Tam đệ bị đâm trúng gan, hôm sau liền chết… Huyện nha quả nhiên phái mấy chục người tới, muốn bắt chúng ta, chẳng qua ta quen thuộc Thanh Long Sơn hơn bọn chúng rất nhiều, trốn trong núi, chúng tìm vài ngày, cũng không thể tìm được tung tích của chúng ta.
Sở Hoan biết câu chuyện tuyệt đối sẽ không chấm dứt như vậy, nghe Vân Đại Lực tiếp tục nói:
- Cứ như vậy qua hai tháng, một ngày ta phát hiện Nhị đệ không thấy tung tích, đến tối cũng chưa trở về, biết hắn nhất định là đi tới huyện thành.
Sở Hoan thở dài:
- Tam ca bị hại, Nhị ca trầm mặc ít nói, chắc chắn rất giận dữ trong lòng, hắn tới huyện thành, chỉ sợ là muốn giết họ Lỗ.
Vân Đại Lực gật đầu cười khổ:
- Huynh đệ nói không sai, sau khi Tam đệ chết, Nhị đệ cả ngày không nói một câu, qua hai tháng cũng không nói nhiều hơn ba câu. Hắn vừa mất tung tích, ta đã biết hắn muốn tới huyện thành giết cẩu quan, lập tức rời núi tới huyện thành tìm hắn. Ta biết hắn muốn giết Lỗ Hảo Đức, cho nên trực tiếp tới tòa nhà của Lỗ Hảo Đức chờ đợi, ai ngờ chờ ta vừa tới tòa nhà của Lỗ Hảo Đức, Nhị đệ đã chém đầu Lỗ Hảo Đức, mang theo đầu hắn đi ra, đụng phải ta.
- Giết thống khoái!
Tôn Tử Không một mực không dám lên tiếng nhịn không được kêu lên.
- Nhị đệ muốn dùng đầu Lỗ Hảo Đức tế điện Tam đệ, bởi vì như vậy lại rước lấy họa lớn.
Vân Đại Lực lắc đầu cười khổ:
- Điều này cũng trách ta, lúc ấy chỉ muốn ra khỏi thành, lại không nghĩ tới bị người nhìn chằm chằm. Nhị đệ mang theo đầu người, sau khi chúng ta rời khỏi, đầu người để lại vết máu trên đường, dân chúng báo quan cũng quá nhanh, chúng ta còn chưa ra khỏi thành, quan sai đã đuổi kịp phía sau, bọn chúng không tay ngay, đi theo trên đường, chờ chúng ta trở về núi, chúng thừa cơ vây quanh chúng ta… !
Lòng Sở Hoan trầm xuống.
- Bọn chúng có hơn hai mươi người, thừa dịp ban đêm giết tới, ta cùng Nhị Lực… !
Nói tới đây, Vân Đại Lực hán tử cao bảy xích, giọng nói lại nghẹn ngào:
- Toàn bộ gia đình đều xong rồi, ta vốn có thể chết, nhưng muốn báo thù cho người nhà, lại không thể chết, ta thừa dịp tối giết ra, ông trời phù hộ khiến ta chạy thoát một khiếp… Đợi đến ngày hôm sau ta trở về, lều trên núi bị đốt rồi, người nhà đều chịu tai họa bất ngờ. Ta vốn tưởng rằng Nhị Lực cũng chết rồi, sau đó nghe ngóng mới biết Nhị Lực bị trọng thương, bị bọn chúng bắt về nha môn. Ta cải trang vào trong thành tìm hiểu, rất lâu mới biết được, Nhị Lực cùng hơn mười tên tử phạm, bị áp giải tới phủ thành… !
- Phủ Thái Nguyên?
Sở Hoan cau mày nói.
Vân Đại Lực gật đầu:
- Đúng vậy.
- Vì sao cần giải người tới phủ Thái Nguyên?
Sở Hoan khó hiểu nói:
- Nếu là phạm nhân tử hình, cho dù không xử quyết tại huyện thành, cũng chỉ giải tới thành Hồ Châu, vì sao phải áp giải tới phủ Thái Nguyên?
Vân Đại Lực lắc đầu nói:
- Vì sao giải tới phủ thành, ta không biết, ta chỉ biết không ít tử phạm của An Ấp đều giải tới phủ thành Thái Nguyên, hơn nữa nghe nói sau khi tử phạm giải tới phủ thành, lập tức đều xử tử bí mật… !
- Xử tử bí mật?
Sở Hoan lại khẽ giật mình.
- Ai biết nhưng cẩu quan kia muốn làm quỷ gì?
Vân Đại Lực bi phẫn nói:
- Sau khi Nhị Lực bị giải tới phủ thành, ta âm thầm nghe ngóng, một mực không nhận được tin tức của hắn… Chỉ sợ sớm đã bị hại.
Gã nắm chặt tay:
- Quan phủ không cho chúng ta sống, thế nhưng mạng là của chúng ta, chúng ta càng muốn sống sót. Chúng ta chẳng những muốn sống sót, còn muốn triều đình chó má này không sống được.
- Vân đại ca, vậy khách sạn này?
- Huynh đệ, ta cũng không gạt ngươi.
Vân Đại Lực ưỡn ngực nói:
- Hiện giờ hôn quân hỏng nước, gian thần giữa đường, dân chúng chịu khó, nghe nói dân chúng bên Giang Hoài Đạo kia đều đứng lên tọa phản, Đông Hải, Hà Bắc đều có nghĩa quân khởi nghĩa, họ có thể, chúng ta đương nhiên cũng có thể.
Trong mắt gã tràn đầy ánh sáng:
- Nhị đệ, Tam đệ chết trong tay quan phủ, chúng ta muốn giết hết cẩu quan trong thiên hạ, phản lại triều đình chó má này.. Những huynh đệ này, đều bị quan phủ khiến cho sống không nổi, mọi người tụ tập một chỗ, tìm cơ hội, tùy cơ khởi sự.
Chương 750: Chuyện bất thường, tất có người dở trò
Sở Hoan ngơ ngác:
- Thời cơ khởi sự?
Vân Đại Lực nắm chặt tay:
- Đúng vậy. Huynh đệ có lẽ không biết, Hoàng gia ở An Ấp đã lôi kéo hơn hai ngàn người, hiện giờ ở ngay tại hồ Ngọc Tỏa. Hoàng gia đã đánh tiếng, hôn quân vô đạo, bọn họ phải thay trời hành đạo. Bọn họ đã giương cao cờ hiệu, bắt đầu từ An Ấp, giết hết tham quan vô lại. Không ít người đã tìm đến nương tựa vào họ.
Sở Hoan giật mình:
- Chẳng lẽ Vân đại ca cũng muốn đến nương tựa vào Hoàng gia?
Vân Đại Lực lắc đầu nói:
- Tạm thời chưa có quyết định. Chúng ta ở đây cũng chỉ có hơn hai mươi người không, đáng là gì cả, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không thu nhận và giúp đỡ. Ta đang chuẩn bị liên lạc với một số huynh đệ ở các vùng phụ cận. Từng người tự chiến sẽ không làm được gì ra hồn. Nhưng nếu tập hợp mọi người lại, chưa chắc đã không thể tạo nên sóng gió.
Sở Hoan cười khổ:
- Vân đại ca muốn tự thành một cánh?
Vân Đại Lực cười nói:
- Ở trong khách điếm này kỳ thực cũng không phải vì muốn cướp bóc. Nơi này đất rộng người thưa, chúng ta ở đây chỉ là muốn che mắt người ngoài, có một chỗ nương thân. Nếu thật sự gặp kẻ gian có tiền, các huynh đệ mới ra tay để kiếm chút để dành. Đợi đến lúc khởi sự, không thể không có binh khí, và ngựa. Binh khí thì đã đành, đặc biệt là ngựa, giá cả rất đắt. Chúng ta có ngựa có binh khí, đợi đến khi thế lực của Hoàng gia bên kia mạnh hơn, có thể thừa cơ đánh chiếm huyện thành Hà Phong.
Nói đến đây, gã đột nhiên im bặt, dường như cảm thấy mình hơi nhiều lời. Gã và Sở Hoan cố nhân gặp lại, nhất thời hưng phấn, nói quá lời, lúc này vẫn kịp phản ứng, ung dung thản nhiên hỏi tiếp:
- Sở huynh đệ, hiện giờ đệ làm gì ở đâu? Tại sao lại tới nơi hoang vu này?
Sở Hoan nghĩ một chút, cuối cùng cũng không giấu diếm:
- Vân đại ca, lần này tiểu đệ muốn đi Thái Nguyên.
- Thái Nguyên?
Vân Đại Lực ngạc nhiên:
- Người anh em đi Thái Nguyên làm gì?
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng thở dài:
- Không dối gạt huynh trưởng, tiểu đệ phụng chỉ triều đình, đi Thái Nguyên xử lý chút việc vặt.
Vân Đại Lực đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức biến sắc mặt, giật mình nói:
- Người anh em… là người của triều đình?
Gã ngạc nhiên vô cùng, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Sở Hoan gật đầu, nói:
- Hiện giờ, tiểu đệ đúng là đang làm việc cho triều đình.
Sau một lúc ngơ ngác, Vân Đại Lực lắc đầu:
- Không thể tưởng được đệ lại là người của triều đình. Ha hả, Vân Đại Lực ta có mắt mà không có tròng.
Sở Hoan nghiêm nghị:
- Vân đại ca chớ lo nghĩ. Mặc kệ thế nào, đệ và huynh vẫn là huynh đệ tốt của nhau. Điểm này, không hề thay đổi.
- Quan phỉ không chung đường.
Vân Đại Lực thở dài:
- Sở huynh đệ, ngươi là quan, ta là giặc, giao tình này không thể tồn tại.
Gã đưa tay ra:
- Ngươi đi đi.
Đúng vào lúc này, có người dâng rượu và thức ăn lên. Sở Hoan cầm lấy vò rượu lớn đặt trên bàn, mở miếng giấy dán miệng vò ra, đặt trước mặt Vân Đại Lực, còn mình thì cầm một vò khác, nói:
- Vân đại ca, đệ và huynh xa cách đã lâu mới gặp lại, chúng ta trước hết uống một chút rượu với nhau.
Không đợi Vân Đai Lực trả lời, hắn đã uống ừng ực.
Vân Đại Lực nhíu mày, cuối cùng ôm vò rượu, cũng uống một ngụm, buông vò rượu ra, thở dài nói:
- Huynh đệ lẫn lộn trong đám quan tham vô lại, có biết là đang bôi nhọ chính mình không?
Sở Hoan buông vò rượu:
- Vân đại ca, tiểu đệ chỉ hỏi một câu, từ xưa đến nay, ai làm quan cũng là kẻ xấu hết à?
Vân Đại Lực ngẩn ra do dự một chút, cuối cùng lắc đầu.
- Nếu đã vậy thì cho đệ hỏi thêm một câu nữa, từ xưa đến nay, có hay không những vị quan vì dân chúng mà làm việc tốt?
Vân Đại Lực gật đầu. Sở Hoan lúc này mới cười:
- Vân đại ca nói không sai. Không phải ai làm quan cũng xấu.
Vân Đại Lực nói:
- Nhưng từ xưa đến nay, chân chính là quan tốt lại không có kết cục tốt, ngược lại di họa ngàn năm. Đại Tần đã mục ruỗng tận cùng, quan tốt chẳng còn có mấy người.
Gã đưa tay lên cầm vò rượu:
- Người anh em, hôm nay, khắp các đạo đều bạo loạn, không bao lâu nữa, thiên hạ này nhất định sẽ ngập chìm trong biển lửa. Giang sơn Đại Tần khó có thể giữ được. Đại ca khuyên đệ một câu, không cần phải bán mạng vì triều đình, đến cuối cùng, đệ lại bị liên lụy vì nó đấy.
Sở Hoan cười cười:
- Đại ca, huynh khẳng định nhị ca là bị đưa về phủ Thái Nguyên?
Vân Đại Lực gật đầu:
- Chính xác không hề nghi ngờ. Theo ta dò la được, thì bị giải về phủ Thái Nguyên, hẳn là nhốt vào đại lao Hình bộ ti. Nhưng sau đó không hề có chút tin tức gì.
- Huynh xác định ở Thái Nguyên là tốt rồi.
Sở Hoan gật đầu:
- Lần này đệ đến Thái Nguyên, chỉ cần nhị ca còn sống, chỉ cần huynh ấy ở trong tay quan phủ, nhất định đệ sẽ tìm cách cứu huynh ấy ra.
Vân Đại Lực ngơ ngác một lúc:
- Đệ… chuyện này là thật?
- Trước đây các huynh cứu đệ, ân tình này, đệ suốt đời không quên.
Sở Hoan nghiêm mặt:
- Nhị ca bị ngồi tù oan, việc này đệ phải giải quyết.
Vân Đại Lực vẫn còn không tin:
- Hình bộ ti cũng không phải là nơi người thường có thể vào được. Người anh em… đệ có thể đi vào Hình bộ ti?
- Đại ca không phải suy nghĩ nhiều.
Sở Hoan cười nói:
- Đệ và huynh tối nay không say không nghỉ, chỉ cần nhị ca còn sống, đệ cam đoan huynh nhất định sẽ nhanh chóng được gặp huynh ấy.
Vân Đại Lực thấy Sở Hoan không giống như đã nói giỡn, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Từ đó về sau, hai người cũng không nói về những chủ đề mẫn cảm nữa. Lập trường của hai người bất đồng, một quan một phỉ, nói nhiều cũng không tốt, chỉ nhắc lại tình cũ, cứ một câu uống một ngụm, đến lúc cả hai cùng say mèm, gục trên bàn ngủ.
Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng, Sở Hoan đã tỉnh lại, thấy Vân Đại Lực vẫn còn chưa tỉnh. Ba người Tôn Tử Không dựa vào bên cạnh ghế. Mã Chính vẫn mở hai mắt thao láo, hai người còn lại thì đã ngủ. Hắn đoán Mã Chính vẫn còn thấy bất an nên không dám ngủ hết, lưu lại một người thức thủ vệ.
Sở Hoan thức giấc, Vân Đại Lực cũng lập tức tỉnh dậy. Sở Hoan không ở nơi này lâu, muốn từ biệt Vân Đại Lực nhanh chóng khởi hành. Vân Đại Lực đưa tiễn một đoạn, trời vừa tờ mờ sáng đã đi được năm sáu dặm, Sở Hoan rốt cuộc nói:
- Đại ca quay về đi. Từ nay về sau xin hãy bảo trọng. Nếu nhị ca còn sống, nhất định sẽ bình yên vô sự trở về.
Vân Đại Lực chắp tay tạ ơn, do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Người anh em, sau này nếu có cơ hội gặp lại, ta và đệ cũng không biết đang ở trong tình cảnh nào. Con đường này, ta đương nhiên phải đi đến cùng.
Sở Hoan biết tâm tình của Vân Đại Lực. Gã tan cửa nát nhà, đều là do quan phủ gây nên, trong lòng oán hận quan phủ tận xương tủy. Nếu mình có phân tích giảng giải đạo lý, thì Vân Đại Lực nhất định cũng sẽ không nghe, nên chỉ có thể nói:
- Thế đạo gian nguy, đại ca…
Hắn ngẫm nghĩ một chút, cũng không nói tiếp, chỉ có thể cười khổ:
- Đại ca bảo trọng.
Vân Đại Lực chắp tay lại. Sở Hoan rung cương ngựa, ba người phi ngựa lao đi. Đi được một đoạn, quay đầu nhìn lại, thấy Vân Đại Lực vẫn còn đứng ở giao lộ, hắn không khỏi thở dài.
Vân Đại Lực là một người trung nghĩa, coi trọng ân tình. Gã thuần chất là một thợ săn, dựa vào nghề săn bắn mà mưu sinh, cuối cùng lại bị một đám qua phủ bức vào con đường tạo phản. Sở Hoan không dám nói Vân Đại Lực là sai, nhưng thật sự cũng không biết tương lai của gã sẽ thế nào.
- Sư phụ, người nói bọn họ thật sự có thể làm được việc ấy sao?
Tôn Tử Không hỏi:
- Bọn họ chỉ có chừng ấy người muốn đấu cùng quan phủ, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Sơ Hoan quay đầu nhìn gã, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, Tôn Tử Không liền im bặt.
Sở Hoan đi thong thả, vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Tử Không, ngươi nói xem nha môn một huyện có quyền xử quyết phạm nhân không?
- Đương nhiên là có.
Tôn Tử Không lập tức nói:
- Nếu sau khi thẩm vấn, phạm vào tử tội, sẽ bị tống vào tử lao. Án sẽ phải trình lên phủ thành, đợi người của Hình bộ ti xét duyệt, chỉ cần phê một chữ đỏ lên trên, liền có thể xử quyết tử hình phạm nhân.
- Vậy ngươi có từng nghe nói, nha môn huyện không giam giữ tử tù mà giải về phủ thành?
Sở Hoan như thoáng có chút suy nghĩ, lại nhẹ giọng hỏi.
Tôn Tử Không suy nghĩ một chút lắc đầu nói:
- Việc này đồ đệ cũng không rõ lắm. Tuy nhiên đồ đệ cảm thấy có lẽ không có nhiều khả năng. Sư phụ nghĩ xem, đại lao phủ thành có thể giam giữ bao nhiêu người? Nếu tử tù các đạo đều giải về đại lao Hình bộ ti, chỉ có phải là sẽ rất chật chội không? Hơn nữa, từ các châu huyện áp giải về phủ thành, ở gần thì còn nói được, chứ ở xa thì đi cả mười ngày nửa tháng, chẳng lẽ cũng phải giải về hết phủ thành sao?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm.
Thấy Sở Hoan khẽ gật đầu, Tôn Tử Không lại huyên thuyên:
- Trước kia, khi đồ đệ ở huyện Thanh Liễu, có chứng kiến cảnh xử chém phạm nhân. Khi đó ở Bát Lý đường, Tiết lão đại, à Tiết lang có quen biết một người chuyên chém đầu phạm nhân. Đồ đệ nghe nói, bọn họ cứ chém đầu một phạm nhân, trong nha môn liền lấy mấy lượng bạc tiền rửa tay.
Sở Hoan không đợi gã nói xong, liền ngắt lời:
- Nói như thế, tử tù trước khi bị xử trảm, chỉ cần đem án tông nạp lên Hình bộ ti các đạo. Hình bộ ti phái người điều tra nếu không bị oan, thì sẽ xử trảm tại địa phương, không cần giải về phủ thành?
Tôn Tử Không gật đầu:
- Hẳn là như thế. Tuy nhiên đồ đệ nghe nói nếu đã quy án, mà không phục thì có thể kêu oan lên phủ thành. Hình bộ ti phủ thành có thể dẫn phạm nhân tới phủ thành để thẩm vấn. Tuy nhiên chuyện này rất hiếm khi xảy ra. Sư phụ nói huyện thái gia đã thẩm án, còn để cho người ta cơ hội bẩm báo phủ thành sao? Nếu phủ thành thật sự lật lai bản án, chẳng phải là danh vọng của huyên thái gia sẽ bị tổn hại? Làm sao để chuyện đó xảy ra được.
Sở Hoan đi thong thả, trong ánh bình minh vừa rạng, vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc:
- Đã như thế, vì sao Vân Nhị Lực lại bị giải đến phủ thành? Vân đại ca đã khẳng định là bị áp giải lên phủ thành không chỉ một hai người mà tất cả tử tù. Hơn nữa, cũng không chỉ có huyện Hà Phong, mà ở khắp An Ấp đạo. Không phải là tất cả các tử tù đều bị Hình bộ ti phủ Thái Nguyên bắt giữ để thẩm vấn sao?
- Tuyệt đối không thể.
Tôn Tử Không lập tức đáp:
- Có thể kêu oan lên cấp trên nhưng rất hiếm khi thấy. Cho dù thực sự có án tử như vậy, nếu nha môn huyện biết cũng sẽ ngăn cản không cho kêu lên cấp trên. Tuyệt đối không thể phát sinh chuyện lập tức thẩm vấn nhiều tử tù như vậy được.
- Ngươi nói có lý.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm:
- Chuyện bất thường tất có người làm bậy. Nếu không khả năng thẩm vấn đồng thời nhiều tử tù, vì sao Hình bộ ti phủ Thái Nguyên lại phải áp giải nhiều tử tù như vậy đến phủ thành?
Chương 751: Thôn bỏ hoang quỷ dị
Đoàn người Sở Hoan ra khỏi Hồ châu, liền tiến vào đất Thái Nguyên. Nếu như nói Hồ châu nhiều núi thì Thái Nguyên lại lắm sông. Thái Nguyên đâu đâu cũng có hồ nước. Đồng cỏ phì nhiêu bao la bát ngát. Bờ ruộng dọc ngang chằng chịt. So với đường Hồ châu, đường ở Thái Nguyên thông thuận hơn rất nhiều.
Xưa nay, Thái Nguyên là khu vực quan trọng phía bắc của đế quốc. Một trong bốn kho lương lớn nhất đế quốc là Trần Dương đặt tại cảnh nội An Ấp đạo. Là thủ phủ của An Ấp đạo, thành Thái Nguyên tự cung tự cấp lương thực từ xưa đến nay, vẫn là nơi trù phú bậc nhất bắc bộ đế quốc. Mưa thuận gió hòa, theo lý thuyết, nơi này dân chúng phải sống thái bình mới đúng. Nhưng trên thực tế, tài chính An Ấp đao vẫn hết sức căng thẳng. Vì triều đình biết An Ấp đạo ít khi bị thiên tai, nên một khi cần điều động lương thảo, thì phủ Thái Nguyên ở vùng bắc bộ là nơi đầu tiên được tính đến.
Lương thực điều động từ phủ Thái Nguyên không ít, nhưng là gia tộc vinh quang của đế quốc, An quốc công Hoàng thị bộ tộc cho đến nay đều được hưởng quyền miễn thuế má. Nhưng vì của cải ở An Ấp, một phần ba là của Hoàng thị bộ tộc. Nên thuế má điều động lại phải phân chia cho các địa phương khác. An Ấp nhìn qua mưa thuận gió hòa, nhưng đám dân chúng thiếu thuế má lại cao hơn các địa phương khác.
Tuy nhiên, có một thực tế không thể phủ nhận, thành Thái Nguyên tuyệt đối là một trong những đô thị phồn hoa nhất bắc bộ đế quốc. Tuy rằng nối liền với Tây Sơn đạo, nhưng thủ phủ Tây Sơn đạo Vân Sơn phủ tuyệt đối không thể phồn hoa như phủ Thái Nguyên.
Sở Hoan còn chưa hiểu hết sự phồn hoa của phủ Thái Nguyên. Lúc này hắn còn cách thành Thái Nguyên chưa đến hai ngày đường.
Thành Thái Nguyên phồn hoa cũng không có nghĩa khắp nơi trên đất Thái Nguyên đều phồn hoa. Ít nhất, những nơi Sở Hoan đi qua đều có vẻ vắng lặng tiêu điều.
Sau khi chia tay Vân Đại Lực, Sở Hoan tăng tốc để hy vọng tìm thấy một chỗ nghỉ trước khi trời tối. Nếu gặp được thôn trấn thì càng tốt, nếu không thì tìm một thôn trang nào đó nghỉ tạm.
Không phải hắn lo lắng những hắc điếm ở nơi hoang vu sẽ nhiều bất trắc. Chỉ là hắn không muốn trước khi tới Thái Nguyên đã để xảy ra phiền toái.
Con đường này thoạt hìn cũng không đến nỗi hoang vắng, nhưng không có người ở, trời lại tối nên trước sau không hề nhìn thấy dấu hiệu của thành trấn. Sở Hoan đã nghĩ phải tìm một thôn xóm để nghỉ tạm rồi.
Một trận gió thổi qua. Tôn Tử Không đột nhiên đưa tay lên bịt mũi:
- Sư phụ, người có ngửi thấy mùi gì không?
Sở Hoan gật đầu. Khi trận gió thổi qua, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi hắn. Sở Hoan quay về hướng trận gió thổi tới, thấy xa xa dường như có một rừng cây. Sở Hoan ghìm cương ngựa. Mã Chính đi ngay phía sau hiểu ý rất nhanh, giục ngựa tiến lên nói:
- Đại nhân, ta đi xem một chút.
Sở Hoan suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Cánh rừng kia cũng không quá xa. Chỉ có điều, mặt trời đã xuống núi, không gian mờ mịt tối nên có chút mông lung mơ hồ. Nhưng Sở Hoan vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của Mã Chính đi đến bên cạnh cánh rừng rất nhanh liền quay lại, mặt mày có vẻ rất hưng phấn:
- Đại nhân, trong rừng cây hình như có nhà ở. Chúng ta có thể đến đó tìm nơi nghỉ tạm.
- Hả?
Sở Hoan nhướn mày lên:
- Có bao nhiêu nhà?
- Có hơn hai mươi nhà.
Mã Chính đáp:
- Tuy nhiên, không thấy có ai cả.
Sở Hoan thấp giọng:
- Chúng ta đến đó xem, nếu tiện thì có thể ngủ lại một đêm. Gần đây chỉ sợ chỉ có thôn này mà thôi. Nếu nơi này không chấp nhận, chúng ta phải ngủ ngoài trời một hôm rồi.
Nếu là mùa khác, Sở Hoan cũng không cần bận tâm ngủ ngoài trời hay không. Chỉ có điều bây giờ đã bắt đầu vào đông, ban đêm nhiệt độ hạ xuống trời rất lạnh. Vốn đã chạy đường dài, tối lại phải chống cự cái rét, sẽ bị tiêu hao tinh lực không ít. Cho nên, nếu tìm được nơi nghỉ chân, uống chén nước ấm, có thể nói là giúp khôi phục thể lực và tinh thần rất tốt.
Tới gần bìa rừng, Sở Hoan càng cảm thấy mùi hôi thối nồng nặc, khiến cho người ta không khỏi buồn nôn. Hắn cũng lấy làm lạ. Tôn Tử không đã lấy khăn che mặt bịt kín mũi. Nhưng dường như vẫn không thể ngăn được mùi hôi kia nên gã lại dùng cả tay che mũi. Quả nhiên, nhìn thấy bên cạnh cánh rừng có một xóm nhỏ, hơn hai mươi căn nhà thưa thớt, phần lớn là bằng đất đắp nên. Đây là dạng nhà cửa phổ biến của vùng này.
Dân chúng ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sáng bảnh mắt là làm tới khi mặt trời xuống núi. Chỉ có điều lúc này mặt trời đã lặn, nhưng trong thôn xóm này vẫn yên ắng vô cùng, giống như là một cái làng chết.
- Hình như không có ai.
Mã Chính nói:
- Trong thôn không hề thấy có bóng người. Lúc này, cũng phải đốt đèn lên mới đúng.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm. Kỳ thật hắn cũng đã phát hiện nơi này khác lạ. Hơn hai mươi căn nhà, không có nhà nào sáng đèn, cũng không hề thấy bóng người qua lại. Về lý mà nói, với hai chục gia đình, thôn này không thể gọi là nhỏ được, tuyệt không thể tĩnh mịch không một tiếng động như thế được.
- Hay là thôn này đã bị bỏ hoang?
Tôn Tử Không đoán mò.
Mã Chính lắc đầu:
- Ta không nghĩ vậy. Ngươi xem ba hàng rào kia mà xem, nhìn cũng biết là mới dựng nên. Các ngươi coi, hàng rào này đang dựng dở, còn chưa xong…
Gã chưa dứt lời, đã thấy Tôn Tử Không thất thanh kêu lên đầy vẻ hoảng sợ:
- Má ơi!!!!!!!!!!!!!!
Sở Hoan đang quan sát thôn, nghe tiếng kêu của Tôn Tử Không vội quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt của Tôn Tử Không khiếp đảm tựa như gặp phải quỷ liền nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì?
- Sư phụ… người nhìn kìa…
Tôn Tử Không kinh hãi giơ tay lên chỉ về phía không trung. Tất cả mọi người nhìn theo tay gã, rất nhanh, đều giật bắn mình.
Hiện giờ đã bắt đầu vào đông, trên các thân cây sớm đã trơ cành trụi lá. Ba người Sở Hoan lúc này phát hiện, phía trước có một cây cổ thụ cành rất to. Trên một cành cây, không ngờ có treo một cỗ thi thể lông lá.
Cành cây giống như trường thương xuyên qua cỗ thi thể kia. Cỗ thi thể đó cũng không phải là người lại treo rất cao. Nếu không phải Tôn Tử Không chỉ, không nhìn kỹ, đúng là chưa chắc đã phát hiện ra.
- Hình như… hình như là một con chó…
Mã Chính nói.
Sở Hoan ngưng thần nhìn kỹ, khẽ gật đầu
- Đúng, là một con chó.
Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Là ai đem con chó xuyên qua cành cây? Con chó này bị treo lên vẫn còn sống hay đã chết? Có thể treo cao như thế, hơn nữa, lại xỏ qua cành cây, chắc chắn không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
- Mọi người cẩn thận. Nơi này quái đản.
Sở Hoan trầm giọng nói. Trong lòng hắn biết thôn dân bình thường không có khả năng đem thi thể con chó treo lên cành cây cao như thế. Cành cây cho dù không quá khẳng khiu nhưng cũng không hẳn là quá to thô, lại vươn dài ra ngoài không trung. Người bình thường nếu muốn treo thi thể con chó lên cành cây, thì phải mang theo con chó leo lên cây. Mà sức nặng của cành cây chắc chắn không đủ lớn, chỉ có thể chịu được trọng lượng 50-60kg. Nếu nặng hơn, thì cành sẽ gãy ngay. Một khi ngã từ trên cành cao như thế xuống đất, không chết cũng bị trọng thương. Thôn dân bình thường tuyệt đối không thể làm chuyện mạo hiểm như thế được.
- Đại nhân, ngài xem, bên kia còn một…
Liễu Tùy Phong đột nhiên lên tiếng:
- Đúng rồi, rất giống một con chó.
Sở Hoan nhìn sang, quả nhiên thấy trên càng cây một cây cổ thụ khác, không ngờ cũng treo thi thể một con chó.
Sở Hoan cảm thấy giật mình. Hắn không nhiều lời, quay đầu ngựa lại, chạy như bay ra ngoài. Đám người Tôn Tử Không thấy vậy, cũng theo Sở Hoan chạy như bay ra ngoài. Chạy khoảng hơn hai trăm mét, Sở Hoan liền ghìm chặt ngựa, quay đầu lại, từ đằng xa nhìn về phía rừng cây.
Sở Hoan nhìn kỹ một chút, rồi nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng cảnh tượng này hết sức quỷ dị, nhưng chung quy cũng không có người chết. Hắn sợ nhất là trên cành cây còn có thi thể con người.
Hắn cưỡi ngựa đi về phía thôn xóm kia. Mấy người Tôn Tử Không biết chuyện kỳ lạ, đều đi sát vào nhau. Bốn người cưỡi ngựa thành một hàng tới bên thôn, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Sở Hoan ghìm cương ngựa, đầu tiên là quét mắt nhìn quanh một lượt, sau đó tới trước cửa một gian nhà, nhìn qua cửa sổ vào bên trong. Chỉ thấy bên trong trống không, chỉ còn mấy dụng cụ gia đình hồ như lâu ngày chưa sử dụng chất ở góc tường. Trong phòng không có người ở.
Mấy người lúc này cũng đã chia nhau ra, đi kiểm tra khắp thôn một lượt rồi tụ tập bên cạnh Sở Hoan, đều lắc đầu. Sở Hoan hiểu ý, biết thôn này đúng là không còn một ai sinh sống.
Ngoài thôn treo thi thể chó, trong thôn không một bóng người, hơn nữa bốn phía hoang vắng, không khí có vẻ dị thường quỷ dị.
- Tất cả xuống ngựa, chúng ta nghỉ lại đây.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa trước tiên, đi đến một gian nhà. Tôn Tử Không khẽ giật mình:
- Sư phụ, nơi này có thể ở lại sao?
- Vì sao không thể?
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Đốt một đống lửa bên trong nhà, bên trong sẽ ấm lên rất nhiều. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý ở bên ngoài chịu lạnh.
Hắn đem dây cương giao cho Tôn Tử Không để gã buộc ngựa ngoài cửa. Mã Chính và Liễu Tùy Phong tuy rằng có chút bất an, nhưng nếu Sở Hoan đã quyết định như vậy thì tất nhiên cũng không thể cãi lời.
Trong phòng không thiếu củi. Mấy người vây quanh đống lửa ngồi xuống, lấy lương khô ra ăn. Tôn Tử Không rốt cuộc không kìm nổi lại hỏi:
- Sư phụ, người nói nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gã bất giác liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực. Tôn Tử Không cảm giác như có đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, mặc dù có mấy người Sở Hoan bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Gã thấp giọng thì thầm:
- Mấy con chó kia vì sao lại bị treo lên cành cây? Thôn này vì sao lại không có người?
Sở Hoan nói:
- Vốn là vẫn có người ở, nhưng không lâu trước đây đã rời khỏi.
Tôn Tử Không ngạc nhiên:
- Sư phụ, vì sao người biết bọn họ vừa rời đi không lâu?
- Vừa rồi, các ngươi không đi vào bếp sao?
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Trong bếp vẫn còn tro, có thể thấy, bọn họ rời khỏi nhà tối đa cũng chỉ mười ngày mà thôi.
- Vậy là bọn họ cũng chỉ vừa đi có mấy ngày.
Tôn Tử Không vẫn không thôi thắc mắc:
- Thôn này rất tốt, vì sao bọn họ lại không ở?
Sở Hoan tựa vào vách tường, tháo bình nước bên hông ra uống một ngụm, rồi mới nói:
- Chuyện này, chỉ sợ có liên quan đến xác mấy con chó treo trên cành cây.