Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 1071-1073

Chương trước: Chương 1068-1070



Chương 1071: Tứ đại Thiên tướng

Hoắc Vô Phong thà rằng tin tưởng heo mẹ biết leo cây, cũng sẽ không thể không tin lời Hiên Viên Thắng Tài nói. Thế gia võ huân số một đế quốc đương nhiên không phải có tiếng mà không có miếng. Hiên Viên gia tộc đã lập được chiến công hiển hách để thành lập đế quốc, vì nghiệp lớn của Hoàng đế bệ hạ, số lượng con cháu Hiên Viên gia tộc chết trận sa trường cũng không ít, ai cũng sẽ không hoài nghi cân lượng của Hiên Viên thế gia trong lòng Hoàng đế.

Hai Quốc Công khác họ của đế quốc, An Quốc Công Hoàng Củ, Nghĩa Quốc Công Hiên Viên Bình Chương, không lâu trước đây, rất nhiều người đều cảm thấy, Hoàng đế tin tưởng gia tộc An Quốc Công hơn, giao quyền lực tài chính của đế quốc vào tay gia tộc An Quốc Công, thậm chí giao cả Võ Kinh Vệ cảnh vệ kinh thành cho gia tộc Hoàng thị, khi đó, ân ngộ của Nghĩa Quốc Công dường như kém xa An Quốc Công.

Nhưng sau sự kiện Thông Thiên Điện, loại suy nghĩ này của mọi người lập tức tan thành mây khói.

Gia tộc An Quốc Công đã không còn tồn tại, mà gia tộc Nghĩa Quốc Công, vẫn sừng sững trên tầng cao của đế quốc.

Hiên Viên Thiệu thân là Thống lĩnh Cận Vệ Quân, cảnh vệ an toàn của Hoàng cung.

Hiên Viên Thắng Tài là con cháu bộc lộ tài năng của Hiên Viên gia tộc, khả năng gần với đường huynh Hiên Viên Thiệu, mặc dù hiện giờ chức quan không hề cao, nhưng nếu như gã quả thực bắn chết một tên Thiên tướng ở biên cương, ai cũng không hoài nghi gã sẽ bình yên vô sự, Hoàng đế đế quốc đương nhiên sẽ không vì một tên Thiên tướng nho nhỏ, mà trị tội nhân tài mới xuất hiện của Hiên Viên tộc.

Hoắc Vô Phong hiểu được đạo lý này, cho nên gã biết rõ Hiên Viên Thắng Tài nói cũng không phải chuyện giật gân. Mang theo oán hận vô tận, gã đành phải giao đao vào phủ.

Trong chính đường phủ tướng quân, đám quan viên mở to mắt, Hoắc Vô Phong và Hàn Anh đã ngồi xuống, đối mặt với thực lực tuyệt đối, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, Hoắc Vô Phong quả thực không dám có quá nhiều cử động.

Hàn Anh nhắm mắt không hề quan tâm, từ lúc tiến vào chính đường gặp Sở Hoan, sau khi ngồi xuống, giống như tăng già nhập định, không nói lời nào, thậm chí mắt không liếc xéo.

Dường như Sở Hoan không định nhanh chóng rửa sạch chuyện tình, mặc dù mọi người ở đây đều không có trà uống, nhưng Sở đại Tổng đốc đương nhiên không phải người thường, nâng chén trà ngon, nhấm nháp rất có tư vị, giống như chuyện quan trọng nhất hiện giờ không phải thương lượng chính sự gì, mà là kiên nhẫn thưởng thức trà.

Giờ sửu đã qua, vào giờ dần, sắc trời hơi sáng, Thiên tướng quân Đoái Tự Doanh Phương Như Thủy cũng đã tới rồi, gã xuất thân Tây Bắc Quân, cũng không phải tâm phúc của Đông Phương Tín, trông giống như là người đàng hoàng đôn hậu, hỏi thăm đàng hoàng, sau đó học Hàn Anh, tăng già nhập định.

Mãi đến canh ba giờ dần, Hùng Như Hải mới được mang lên chính đường bằng cáng cứu thương, trông thấy Tứ đại Thiên tướng Bình Tây Quân bảo vệ thành Sóc Tuyền cùng trình diện, đám quan viên biết rõ chắc chắn có chuyện lớn sẽ xảy ra.

Hùng Như Hải bị Tần Lôi một quyền đánh trọng thương, hiện giờ mới qua mấy ngày ngắn ngủn, vẫn không xuống giường được. Đi tới chính đường, gã trông thấy quan viên ngồi đầy, Sở Hoan cao cao tại thượng, cũng không phải Đông Phương Tín ngồi ở chủ vị. Hùng Như hải biết chuyện có biến, nhưng lúc này gã không thể làm gì, Tổng đốc đại nhân rất thương cảm vị Thiên tướng quân bị thương này, để gã nằm trên cáng cứu thương.

Tứ đại Thiên tướng quân đến đông đủ, lúc này Sở Hoan mới đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:

- Cần đến đã đến đông đủ, chuyện nên làm cũng phải làm, tối nay mời bốn vị tới đây, chỉ sợ trong lòng các vị rất nghi hoặc, không biết bản Đốc muốn làm gì.

Hắn dừng một chút, lại cười nói:

- Vốn, mặc dù bản Đốc là Tổng đốc Tây Quan Đạo, chỉ chủ lý chính sự, Bình Tây Quân là một phần của triều đình, cũng không phải quân địa phương, bản Đốc vốn không có quyền nhúng tay quân vụ… !

Hoắc Vô Phong nhẫn nhịn cả buổi, lúc này rốt cuộc nhịn không được nói:

- Sở Đốc biết rõ pháp luật triều đình, vậy là rất tốt rồi, đã tìm bốn người chúng ta tới, đương nhiên là vì quân vụ, quân vụ do Đông Phương tướng quân quản lý, đã muốn nghị sự, Đông Phương tướng quân đương nhiên phải ở đây, vì sao Đông Phương tướng quân chậm chạp chưa xuất hiện?

Sở Hoan nhìn qua Hoắc Vô Phong, mây trôi nước chảy nói:

- Rất tiếc nuối nói ấy vị, nghị sự tối nay do bản Đốc chủ trì, chỉ sợ Đông Phương Tín không thể tham gia rồi.

- Vì sao?

Hoắc Vô Phong nhíu mày nói.

Sở Hoan thở dài:

- Đông Phương Tín sai sử thích khách hành thích Đổng Tri Châu, chuyện bại lộ, chống lại lệnh bắt bỏ trốn, đã bị bản Đốc chém giết tại chỗ, cho nên hắn đã không thể tham gia nghị sự.

Lời vừa nói ra, Hoắc Vô Phong bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt kịch biến. Hùng Như Hải vốn nằm trên cáng cứu thương, nghe vậy cũng sợ hãi biến sắc, mạnh mẽ chống tay muốn ngồi dậy, chẳng qua thân thể còn chưa ngồi dậy, động tới vết thương nội tạng, đau đớn kịch liệt như kim châm xát muối, lại nằm xuống lần nữa. Thiên tướng quân Đoái Tự Doanh Phương Như Thủy vốn nhắm mắt, nghe vậy cũng mở to hai mắt, trong mắt lộ vẻ lạ thường, chỉ có đầu lông mày Hàn Anh giật giật, ngay cả mắt cũng không mở ra.

- Sở Đốc, có một tố chuyện không thể đùa được.

Hoắc Vô Phong nắm chặt hai tay:

- Ngài nói là, Đông Phương tướng quân đã chết?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Mặc dù bản Đốc thích nói đùa, nhưng tối nay sẽ không nói đùa. Hoắc Thiên tướng, xin chú ý xưng hô của ngài, Đông Phương Tín hành thích mệnh quan triều đình, là nghịch tặc, xưng hô Đông Phương tướng quân này, bản Đốc khuyên ngươi không dùng thì tốt.

Thân thể Hoắc Vô Phong lung lay, hai mắt trợn lên, trong chính đường yên tĩnh như chết. Sau một lát, Hoắc Vô Phong chán nản ngồi xuống, thất thần nói:

- Đổng Tri Châu bị giết, Đông Phương bị giết… chuyện này… chuyện này sao có thể?

- Có đôi khi, chuyện không thể xảy ra nhất hết lần này tới lần khác lại xảy ra.

Sở Hoan thở dài:

- Việc này cũng không phải một mình bản Đốc chứng kiến, trước và sau khi chuyện xảy ra, các vị quan viên ở đây cũng rõ ràng, hơn nữa thích khách đã chỉ ra và xác nhận tại chỗ, Đông Phương Tín sợ tội chống lại lệnh bắt… !

Hắn liếc qua đám quan viên, dò hỏi:

- Các vị, việc này các vị đều chứng kiến, không biết lời bản Đốc nói có sai hay không?

Đám quan viên nhìn nhau, lập tức có một vài người luôn miệng nói:

- Sở Đốc nói đúng, đúng là như thế.

Có vài tên quan viên Chu đảng do dự, mặc dù lúc này Sở Hoan chiếm ưu thế, nhưng Tứ đại Thiên tướng quân ở đây, trong lòng những người này vẫn còn lại một đường hi vọng, chỉ trông mong có thể thay đổi thế cục.

- Thích khách mà Sở Đốc nói, không biết hiện giờ đang ở đâu?

Hoắc Vô Phong hỏi lần nữa.

Sở Hoan lại cười nói:

- Thật ra thích khách hành thích Đổng Thế Trân, các ngươi cũng không xa lạ gì, hắn là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín, vốn không làm tròn trách nhiệm lẩn trốn, nhưng đi rồi lại về, vâng mệnh Đông Phương Tín, ám sát bản Đốc và Đổng đại nhân trên thọ yến, bản Đốc may mắn tránh thoát, thế nhưng Đổng đại nhân lại bất hạnh ngộ hại… !

Hắc lắc đầu thở dài.

- Là… Là Triệu Tín… !

Hoắc Vô Phong mặt xám như tro.

Nếu là người khác, có lẽ trong lòng Hoắc Vô Phong còn có thể hoài nghi đây là âm mưu của Sở Hoan, nhưng người ngoài cũng biết Triệu Tín là đồng hương của Đông Phương Tín, những năm này Triệu Tín khúm núm với Đông Phương Tín, người bên ngoài xem, gã chính là một con chó thủ hạ của Đông Phương Tín, còn ân oán cá nhân giữa Đông Phương Tín và Triệu Tính, người thực sự biết rõ nội tình cũng không nhiều, rất ít người biết Triệu Tín chịu nhục, ngày đêm muốn báo thù rửa hận, Triệu Tín hành thích, Hoắc Vô Phong cũng cảm thấy việc này Đông Phương Tín không thoát khỏi liên quan.

Hơn nữa gã cũng rõ ràng, Đông Phương Tín hận Sở Hoan thấu xương, gã phái người hành thích Sở Hoan cũng không phải chuyện khó hiểu.

- Chứng cớ vô cùng xác thực, chuyện này không cần nói thêm nữa.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Tối nay mời bốn vị tới đây, còn các các vị đồng nghiệp ở đây, chỉ là muốn thương nghị một chút chuyện Bình Tây Quân. Bản Đốc từng nói, bản Đốc không có ý nhúng tay quân vụ, nhưng Đông Phương Tín hoạch tội bị giết, Bình Tây Quân không người đứng đầu, nếu bản Đốc là Tổng đốc Tây Quan Đạo, mà Bình Tây Quân lại trong cảnh nội Tây Quan, bản Đốc chỉ có thể dũng cảm đứng ra, dù bị người chỉ trích, cũng phải xử lý việc này giúp Bình Tây Quân.

Hoắc Vô Phong há to miệng, cuối cùng không nói ra được gì. Gã nhìn Hàn Anh và Phương Như Thủy, hai vị Thiên tướng này đều lộ vẻ không liên quan tới mình, còn Hùng Như Hải, Hoắc Vô Phong thật sự không cho rằng gã có thể có tác dụng gì.

- Nước không thể một ngày không có vua, mà quân đội tương tự không thể không có Thống soái.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Bình Tây Quân thân mang trọng trách, chẳng những phải cảnh vệ Tây Quan, còn phải tiêu diệt toàn bộ tặc phỉ, không có Thống soái, vậy thì không được, cho dù hiện giờ bản Đốc dâng tấu triều đình, trong nhất thời triều đình cũng không thể lập tức bổ nhiệm, cho nên tối nay cần phải thương nghị ra một Bình Tây Tướng quân mới, không biết ý mấy vị thế nào?

Hoắc Vô Phong cau mày nói:

- Không biết Sở Đốc muốn thương nghị thế nào?

Sở Hoan nâng chung trà lên, thưởng thức một ngụm, đặt chén trà xuống, mới chậm rãi nói:

- Vốn, Đông Phương Tín đã chết, nhưng Bình Tây Quân vẫn còn, còn có Thiên tướng tám doanh, biện pháp tốt nhất là chọn ra một vị từ Thiên tướng tám doanh. Nhưng bốn doanh khác ở xa Sóc Tuyền, không thể làm gì, tối nay liền chọn ra một người trong bốn Thiên tướng các vị.

Hoắc Vô Phong hoài nghi nói:

- Lời của Sở Đốc, mạt tướng vẫn không rõ ràng lắm, ngài nói do bốn người chúng ta thương nghị, phải chăng Thống soái mới phải chọn ra trong hàng tướng lĩnh của Bình Tây Quân?

- Đương nhiên có thể, chỉ cần trung thành với triều đình, có phương pháp dẫn binh, nhân phẩm cao thượng, đương nhiên có thể do hắn tạm thời nhận chức Bình Tây Tướng quân.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Trước khi triều đình ủy hiệm, tạm thời do các ngươi chọn ra Thống soái thống lĩnh Bình Tây Quân!

Hắn mỉm cười ngưng mắt nhìn Hoắc Vô Phong:

- Hoắc Thiên tướng ngươi nếu cảm thấy bản thân mình phù hợp, cũng có thể đề cử mình, để mọi người thương nghị!

-Ta?

Hoắc Vô Phong khẽ giật mình.

- Đương nhiên.

Sở Hoan cười đáp, lập tức lắc đầu nói:

- Không được, Hoắc Thiên tướng ngươi chỉ sợ còn chưa có tư cách gánh vác chức vụ Bình Tây Tướng quân… !

Hoắc Vô Phong cười lạnh nói:

- Vừa rồi không phải Sở Đốc đã nói, do tướng lãnh Bình Tây Quân chúng ta đảm nhiệm Thống soái sao?

- Người khác bản Đốc không biết, nhưng Hoắc Thiên tướng ngươi quả thực không được.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Bản Đốc từng nói, ngoại trừ trung với triều đình, dẫn binh có phương pháp, còn phải nhân phẩm cao thượng, nếu Hoắc Thiên tướng ngươi là tướng lãnh triều đình, nghĩ tới phải vô cùng trung thành với triều đình, còn dẫn binh có phương pháp, Đông Phương Tín đề bạt ngươi, chắc chắn cũng có chỗ hơn người, chẳng qua nhân phẩm của Hoắc Thiên tướng ngươi… !

Hắn không nói tiếp, chỉ lắc đầu.

Hoắc Vô Phong tức giận trong lòng, cười lạnh nói:

- Sở Đốc, ý của ngài, mạt tướng không rõ, không biết nhân phẩm của mạt tướng có vấn đề gì?

- Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.

Sở Hoan thở dài:

- Hoắc Thiên tướng, bản Đốc muốn lưu lại thể diện cho ngươi, chẳng lẽ chính ngươi cũng không muốn, muốn nói ra trước mặt mọi người!

- Mạt tướng là quân nhân, không thích che lấp, nếu Sở Đốc có lời, cứ việc nói ra.

Hoắc Vô Phong đứng dậy nói:

- Mạt tướng rất muốn biết, nhân phẩm của mình, rốt cuộc có gì sai!

Sở Hoan thở dài:

- Ngươi đã cố ý như vậy, bản Đốc chỉ có thể có gì nói đó.

Hắn nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài canh giữ ở cửa lớn chính đường:

- Hiên Viên, dẫn hắn tới!

Chương 1072: Hổ nhảy Long Môn

người trong chính đường đều hơi nghi hoặc, không biết Sở Hoan muốn dẫn ai đi lên. Hiên Viên Thắng Tài đi ra cửa, trong chốc lát liền dắt một người trở về. Người kia mặc áo gấm, tuổi hơn bốn mươi, để chòm râu dê, đôi mắt nhỏ, thân thể khom lại. Mọi người chỉ liếc mắt nhìn, mặc dù không mấy người nhận thức người này, nhưng phần lớn mọi người đều đoán ra, ăn mặc như vậy hẳn là một gã thương nhân.

Hoắc Vô Phong nhìn thấy người này tới, sắc mặt kịch biến, thân thể hơi run rẩy.

Người kia trông vô cùng căng thẳng, trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt sợ hãi. Hiên Viên Thắng Tài dẫn gã vào chính đường, trầm giọng nói:

- Còn không bái kiến Tổng đốc đại nhân!

Người kia trông thấy Sở Hoan trên tòa, mặc dù căng thẳng, nhưng chút nhãn lực vẫn phải có, thân gã khom lại, tiến lên, quỳ phốc xuống:

- Tiểu nhân Ngưu Đắc Tất, bái kiến… bái kiến Tổng đốc đại nhân!

Sở Hoan cũng không nhìn người này, hai mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Hoắc Vô Phong, thản nhiên nói:

- Hoắc Thiên tướng, vị Ngưu lão bản này, chắc ngươi nhận biết chứ?

- Ta… !

Hoắc Vô Phong cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, lại không biết trán gã cũng đã đổ mồ hôi lạnh, trong nhất thời lại không biết nên nói thế nào, trong mắt đã có kinh hoảng, lại càng không dám tin tưởng.

Quan viên xung quanh nghe được thấp giọng nghị luận. Sở Hoan liền hỏi Ngưu Đắc Tất kia:

- Ngưu Đắc Tất, ngươi là ai?

- Tiểu nhân… tiểu nhân là một thương nhân.

Ngưu Đắc Tất đưa tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán:

- Làm một chút mua bán nhỏ nuôi sống gia đình… !

- Ngưu lão bản khách khí rồi, ngươi tự nhận là người mua bán nhỏ, thế nhưng bản Đốc lại cảm thấy ngươi mua bán còn lớn hơn trời.

Sở Hoan cười nhạt nói:

- Thử hỏi trong thiên hạ này, có mấy thương nhân dám đầu cơ trục lợi quân lương?

- Ồ?

Mọi người chung quanh đều đột nhiên biến sắc.

Binh lương, tên như ý nghĩa, là lương thực của quân đội, là lương thực triều đình dùng cho quân lính sống sót, loại lương thực này, chớ nói đầu cơ trục lợi, cho dù hơi cắt xén cũng là tội lớn.

Hoắc Vô Phong cảm thấy đầu óc trống rỗng, gã thật sự nghĩ không ra, Sở Hoan dùng phương pháp gì mang được Ngưu Đắc Tất tới nơi này.

Ngưu Đắc Tất không ngừng khấu đầu:

- Tổng đốc đại nhân tha mạng, Tổng đốc đại nhân tha mạng, tiểu nhân tham tiền, tiểu nhân… tiểu nhân đáng chết… cầu xin đại nhân tha mạng… !

- Pháp luật triều đình, bản Đốc nghĩ mọi người cũng nên rõ ràng.

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Làm lính ăn lương thực, thiên kinh địa nghĩa, triều đình chuyển quân lương xuống dưới, đó cũng là mồ hôi là máu của dân chúng, làm lính bảo vệ đất nước, dân chúng trồng lương thực cho họ… Đế quốc đang ứng phó chiến sự Đông Nam, vật tư của triều đình hết sức căng thẳng, thế nhưng triều đình vẫn chuyển vật tư từ trong kẽ răng, phân phối lương thực cho Bình Tây Quân. Hai Đạo An Ấp và Tây Sơn quan nội, vì giúp đỡ Tây Bắc, còn bớt ăn, nói cho cùng là để tướng sĩ Bình Tây Quân có thể ăn no bụng, bảo vệ dân chúng, đánh lại giặc cỏ… !

Rầm một tiếng, Sở Hoan vỗ lên bàn trà bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Nhưng hiện giờ dĩ nhiên có người dám cầm quân lương tự mình điều chuyển, vì tư lợi của bản thân, không để ý sự sống chết của tướng sĩ Bình Tây Quân, bản Đốc thử hỏi, thứ bại hoại như vậy, phải bị tội gì?

Hoắc Vô Phong chán nản ngồi xuống lần nữa, quan viên ở đây cũng không phải kẻ ngu, giờ phút này đều hiểu cái gì, ánh mắt đều nhìn Hoắc Vô Phong.

Hoắc Vô Phong không còn tinh thần, mồ hôi như mưa, mềm nhũn ngồi trên ghế, cụp đầu xuống.

Sở Hoan lạnh lùng liếc Hoắc Vô Phong một cái, nói:

- Ngưu Đắc Tất, bản Đốc hỏi ngươi, ngươi lấy đi bao nhiêu quân lương từ Ly Tự Doanh?

- Đại nhân, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, thật ra… thật ra lương thực lấy được từ Ly Tự Doanh cũng không nhiều.

Ngưu Đắc Tất mồ hôi đầy trán:

- Từ đầu tới cuối, chẳng qua… chẳng qua cũng chỉ mấy trăm thạch lương thực!

- Mấy trăm thạch? Rốt cuộc là mấy trăm thạch?

- Bốn… không, hơn năm trăm thạch… !

- Hơn năm trăm thạch còn gọi không nhiều?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Ly Tự Doanh có 4000 tướng sĩ, một thạch lương thực đủ 100 binh sĩ ăn trong ba ngày, 500 thạch lương thực đủ cho Ly Tự Doanh ăn trong nửa tháng, hiện giờ Tây Quan thiếu lương thực, ngươi dám nói 500 thạch lương thực không nhiều?

Hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết được, chớ nói 500 thạch lương thực, cho dù buôn bán một hạt quân lương, cũng có thể chém đầu ngươi.

- Rầm rầm rầm!

Ngưu Đắc Tất dập đầu như giã tỏi, run giọng cầu xin:

- Đại nhân, tiểu nhân có tội, xin đại nhân xử nhẹ, tiểu nhân… tiểu nhân sẽ khai hết, là… !

Gã liếc Hoắc Vô Phong một cái, nghĩ tới lúc nào Sở Hoan cũng có thể vung tay lên lấy đầu gã, Ngưu Đắc Tất cắn răng một cái:

- Là Hoắc Thiên tướng phái người tìm tới tiểu nhân, nói có lương thực muốn tiểu nhân bán giúp, tiểu nhân… tiểu nhân là thương nhân, có lợi đương nhiên… đương nhiên không cự tuyệt. Sau này mới biết được phải bán quân lương, tiểu nhân đâm lao phải theo lao, sợ hãi nếu như cự tuyệt, Hoắc Thiên tướng sẽ trả thù tiểu nhân, cho nên… tiểu nhân đành phải giúp hắn đầu cơ trục lợi quân lương, trước sau buôn bán hơn năm trăm thạch quân lương… Số lương thực cuối cùng, bị Tổng đốc đại nhân phái người giữ lại, còn chưa bán đi… !

Lúc này Hoắc Vô Phong trái tim lạnh lẽo, đã hiểu được, Sở Hoan sớm đã nhìn chằm chằm gã, thậm chí âm thầm điều tra, hiển nhiên Ngưu Đắc Tất bị Sở Hoan phái người bí mật bắt lại.

Lúc này gã cẩn thận suy tư chuyện tình trong đầu, càng nghĩ càng kinh sợ, tuyệt đối không thể tưởng được, Tổng đốc trẻ tuổi như vậy, thủ đoạn lại inh như thế. Đổng Thế Trân chết, Đông Phương Tín chết, lại chuẩn bị thu Bình Tây Quân trong thời gian ngắn, hết thảy đều đã sớm có dự mưu, nghĩ tới hết thảy rất có thể đều có trong kế hoạch của Sở Hoan. Hoắc Vô Phong nguội lạnh trong lòng, Sở Hoan đã kéo Ngưu Đắc Tất ra ngoài, chuyện hôm nay, chắc chắn không lành.

- Hoắc Thiên tướng, không biết lời Ngưu lão bản nói, ngươi có nghe rõ ràng hay không.

Giọng nói của Sở Hoan khiến Hoắc Vô Phong kinh hãi hoàn hồn:

- Nếu như hắn có nói ngoa, đại khái ngươi có thể cãi lại!

Hoắc Vô Phong rõ ràng trong lòng, Sở Hoan đã sớm chuẩn bị, đương nhiên trong tay có bằng chứng, cho dù gã cãi lại thế nào, cũng không làm nên chuyện gì, vô lực nói:

- Mạt tướng… !

Gã lại không biết nên nói gì.

Sở Hoan cũng không để ý tới gã, quơ quơ tay, Hiên Viên Thắng Tài lập tức sai người giải Ngưu Đắc Tất đi, lúc này Sở Hoan mới nói:

- Hoắc Thiên tướng đã không phải người lựa chọn thích hợp, Hùng Thiên tướng bị thương, Bình Tây Quân công việc nặng nề, bản Đốc đương nhiên sẽ không nhẫn tâm để một Thiên tướng bị thương gánh vác trách nhiệm… !

Gã quay đầu nhìn Hàn Anh, hòa nhã nói:

- Hàn Thiên tướng, ngươi có lựa chọn người nào?

Hàn Anh như mới tỉnh mộng, mở to mắt, đứng dậy chắp tay nói:

- Mạt tướng một kẻ vũ phu, chỉ biết nghe lệnh làm việc, Đông Phương Tín mất, hết thảy mặc cho Sở Đốc an bài.

Sở Hoan mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Phương Như Thủy. Phương Như Thủy cũng đứng dậy nói:

- Mạt tướng nghe theo Sở Đốc an bài!

Hai người vừa nói như vậy, vài tên quan viên Chu đảng đã hết hy vọng, vốn còn muốn dựa vào Tứ đại Thiên tướng Bình Tây Quân thay đổi tình thế, nhưng chỉ trong khoảng khắc, Hoắc Vô Phong miệng không thể nói, Phương Như Thủy và Hàn Anh không chút kháng cự, còn Hùng Như Hải, một tên phế nhân, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Sở Hoan, tất cả mọi người rõ ràng, lúc này nếu như còn có người nhảy ra, vậy quả thực là tự chịu diệt vọng.

Nghĩa tới Bình Tây Quân rất có thể sẽ thoát khỏi sự khống chế của Chu đảng, rơi vào tay Sở Hoan, vài tên quan viên Chu đảng rất không cam lòng. Họ biết rõ, một khi Bình Tây Quân rơi vào sự khống chế của Sở Hoan, bước tiếp theo của Sở Hoan đương nhiên muốn thanh trừ thế lực Chu đảng ở Tây Quan, bản thân chắc chắn trở thành mục tiêu, không có kết quả gì tốt. Nghĩ tới Sở Hoan tới Tây Quan thời gian ngắn ngủn, Chu đảng hao hết tâm lực hình thành thế lực tại Tây Quan liền tan rã, trong lòng mọi người vừa oán hận lại vừa bất đắc dĩ, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước không bằng Đông Phương Tín trực tiếp mang binh tiêu diệt Sở Hoan.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Hàn Thiên tướng, Phương Thiên tướng, đây là chuyện của Bình Tây Quân các ngươi, bản Đốc là người đứng đầu, nhưng quyết sách thực sự, vẫn ở trên người các ngươi, hai vị có suy nghĩ tự đề cử mình?

Hàn Anh lắc đầu nói:

- Mạt tướng tài sơ học thiển, hiệu lực trước quân cũng có thể thông qua, nhưng vạn lần không thể đảm nhiệm Thống soái một quân.

Phương Như Thủy biết rõ trong lòng, cũng nói:

- Mạt tướng còn không bằng nổi Hàn Thiên tướng, Hàn Thiên tướng bất lực, mạt tướng càng không có khả năng này.

Sở Hoan thở dài:

- Vậy phải làm thế nào mới được?

Hàn Anh cùng Phương Như Thủy liếc nhau, hơi do dự, Hàn Anh rốt cuộc nói:

- Sở Đốc, mạt tướng lại có một người đề cử, không biết có nên nói hay không!

- Xin nói!

- Thật ra có một người lựa chọn rất thích hợp, hoàn toàn có thể tạm giữ chức vụ Bình Tây Tướng quân.

Hàn Anh nghiêm mặt nói:

- Người này xuất thân cao quý, bản lĩnh xuất chúng, hơn nữa thế gia quân nhân… Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng nhớ năm đó Hiên Viên tướng quân mười ba tuổi leo lên tường thành chém cờ, đủ thấy tài năng không ở tuổi lớn bé… !

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài đứng ở cửa.

Sở Hoan liền hỏi:

- Hàn Thiên tướng nói chính là?

- Đương nhiên là Hiên Viên Thắng Tài!

Hàn Anh đưa tay chỉ Hiên Viên Thắng Tài:

- Chẳng lẽ Sở Đốc không cho rằng, Hiên Viên Thắng Tài mới chính là người lựa chọn thích hợp nhất?

Mọi người đều hít sâu một hơi, Hiên Viên Thắng Tài cũng hơi kinh ngạc.

Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:

- Hàn Thiên tướng muốn tiến cử Hiên Viên Thắng Tài?

- Mạt tướng đúng là có ý này!

Hàn Anh gật đầu nói.

Mặc dù Hàn Anh xuất thân binh nghiệp, nhưng lúc đầu là tướng lãnh bộ hạ của Dư Bất Khuất, có thể được Dư Bất Khuất thưởng thức, đương nhiên không phải vũ phu lỗ mãng.

Chuyện hôm nay gã đã nhìn xem hết sức rõ ràng, Sở Hoan dùng thủ đoạn lôi đình thu thập Đông Phương Tín, hơn nữa trong dăm ba câu chế trụ Hoắc Vô Phong, mặc dù Sở Hoan nói không nhúng tay vào chuyện của Bình Tây Quân, nhưng người mù cũng có thể nhìn ra, Sở Hoan tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy, cho dù thế nào, hắn chắc chắn muốn nhúng tay Bình Tây Quân.

Hàn Anh là ái tướng của Dư Bất Khuất, lúc trước Dư Bất Khuất thành lập Bình Tây Quân, thành lập Bát Đại Doanh, Hàn Anh được Dư Bất Khuất trực tiếp bổ nhiệm Thiên tướng Chấn Tự Doanh, thống lĩnh một doanh, quan binh Chấn Tự Doanh phần lớn đều là dòng chính do Dư Bất Khuất mang theo từ quan nội, mặc dù Đông Phương Tín cũng điều động không ít kẻ tâm tư kín đáo tiến vào Chấn Tự Doanh, nhưng Chấn Tự Doanh vẫn luôn do Hàn Anh khống chế trong tay.

Chính bởi như vậy, Chu Lăng Nhạc mượn tay Đông Phương Tín, trắm trợn tẩy trừ Bình Tây Quân, nhưng bởi vì thân phận đặc thù của Hàn Anh, Đông Phương Tín cũng không dám tùy tiện ra tay với Hàn Anh.

Mặc dù Hàn Anh khống chế mấy ngàn quan binh Chấn Tự Doanh, nhưng cũng biết ở Tây Bắc Chu đảng thế lớn, mặc dù biết rõ Chu đảng thanh trừ đối lập, trong lòng hết sức bất mãn, nhưng vẫn giữ miệng không nói, cẩn thận coi chừng.

Hiện giờ Đông Phương Tín đã chết, Hàn Anh nhìn ra lợi hại trong đó, biết rõ Sở Hoan sẽ phát triển an toàn, trong lòng gã lại nghĩ thà rằng Bình Tây Quân rơi vào tay Sở Hoan, cũng không muốn trông thấy Chu đảng khống chế Bình Tây Quân.

Hiên Viên Thắng Tài là người của Sở Hoan, hơn nữa xuất thân thế gia võ huân, mặc dù tư lịch rất cạn, nhưng sau khi suy tư nửa ngày, Hàn Anh lại cảm thấy tiến cử Hiên Viên Thắng Tài mới là lựa chọn tốt nhất của mình. Một khi Hiên Viên Thắng Tài thống soái Bình Tây Quân, cũng giống như Sở Hoan nắm giữ Bình Tây Quân. Thế nhưng trong đó lại có cách nói khác, dẫu sao ai cũng biết, Hiên Viên thế gia cả tộc trung liệt, hết sức trung thành với Hoàng đế bệ hạ, Hiên Viên Thắng Tài cũng không ngoại lệ, nói Hiên Viên Thắng Tài là người của Sở Hoan, còn không bằng nói Hiên Viên Thắng Tài là người của Hoàng đế.

Nếu như Sở Hoan thuần phục Hoàng đế, Hiên Viên Thắng Tài có hùng binh trong tay, như vậy Bình Tây Quân vẫn thuần phục triều đình, nhưng Sở Hoan lại có nghi ngờ trong lòng, như vậy Hiên Viên Thắng Tài chưa hẳn sẽ đi cùng một chỗ với Hiên Viên Thắng Tài, khi đó Bình Tây Quân sẽ không nghe theo Sở Hoan điều khiển, chỉ cần Hiên Viên Thắng Tài thuần phục triều đình, như vậy mặc kệ tâm tư Sở Hoan thế nào, Bình Tây Quân vẫn là binh mã của triều đình.

Hàn Anh theo Dư Bất Khuất nhiều năm, Dư Bất Khuất trung thành và tận tâm với Hoàng đế, Hàn Anh đương nhiên cũng tận trung với triều đình, gã tiến của Hiên Viên Thắng Tài, nói là thuận theo tâm tư Sở Hoan, cũng giống như là đang bảo vệ triều đình.

Ngoài ra còn có một điều, Hiên Viên Thắng Tài là con cháu thế gia võ huân số một đế quốc, tiến cử Hiên Viên Thắng Tài làm thống soái Bình Tây Quân, trên thực tế là cho Hiên Viên gia tộc một ân tình to lớn, điều này đối với Hàn Anh đang trong binh nghiệp mà nói, không thể nghi ngờ sẽ có ích rất lớn đối với tiền đồ của gã.

Hiên Viên Thắng Tài là nhân tài mới xuất hiện của Hiên Viên thế gia, là nhân tài mới xuất hiện của đế quốc Đại Tần. Hàn Anh nghĩ, Hiên Viên Thắng Tài không lập tức được đề bạt quan viên lớn, rất có thể là Hiên Viên thế gia hoặc Hoàng đế đang rèn luyện người này, dùng xuất thân và năng lực của Hiên Viên Thắng Tài, sớm muộn cũng sẽ gánh vác chức lớn, hiện giờ đang lúc quốc nạn, mượn cơ hội này để Hiên Viên Thắng Tài gánh vác đại tướng, chưa hẳn không phải thuận ý Hoàng đế.

Đây là chuyện một mũi tên trúng mấy chim, Hàn Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng âm thầm hạ quyết tâm, hết lòng tiến cử Hiên Viên Thắng Tài làm Bình Tây Tướng quân, đây chẳng những là chuyện rất tốt với triều đình, còn rất có lợi đối với tiền đồ của gã.

Chương 1073: Bình Tây Đại Tướng quân

Sở Hoan mỉm cười nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài, nói:

- Hiên Viên, Hàn Thiên tướng tiến cử ngươi tạm thời giữ chức vụ Bình Tây Tướng quân, ngươi có ý gì?

Hiên Viên Thắng Tài hơi kinh ngạc, nhưng hai hàng lông mày hiển nhiên sáng rọi, nói:

- Mạt tướng tư lịch nông cạn, chỉ sợ khó để kẻ dưới phục tùng.

Gã cũng không cự tuyệt, chỉ nói là kẻ dưới khó phục tùng mà thôi.

- Thật ra bản Đốc không cho rằng như vậy.

Sở Hoan cười đáp:

- Hiên Viên, ngươi xuất thân Hiên Viên thế gia, hơn nữa thuở nhỏ đã học hành binh, là quân nhân chân chính. Tuy nói ngươi chưa từng ở trong Bình Tây Quân, nhưng mọi thứ đều có lần đầu tiên, dùng tài năng của ngươi, chưa hẳn không thể gánh vác trọng trách như thế, huống chi cũng không phải thực sự để ngươi trở thành Bình Tây Tướng quân, chỉ là tạm thời thay thế mà thôi, trước khi triều đình hạ ý chỉ xuống, bản Đốc cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được.

Hiên Viên Thắng Tài đáp:

- Nếu như vậy, mạt tướng không ngại thử một lần.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ trong lòng Hiên Viên Thắng Tài cũng không khách khí, nhưng trong lòng họ hiểu được, tuy nói là tạm thời thay thế Bình Tây Tướng quân, nhưng chỉ sợ triều đình cũng thực khó lựa chọn ra người thích hợp. Sở Hoan đã muốn đỡ Hiên Viên Thắng Tài lên vị, sau này đương nhiên dâng tấu đề cử với triều đình, dù sao sau lưng Hiên Viên Thắng Tài cũng là Hiên Viên thế gia cường đại, chỉ sợ triều đình sẽ thuận theo cục diện như vậy, đến lúc đó hạ một đạo ý chỉ, trực tiếp nâng Hiên Viên Thắng Tài lên làm chính.

Hoắc Vô Phong nắm chặt hai tay, chỉ muốn đứng dậy phản bác, thế nhưng hiện giờ trên người gã dính cứt, chỉ sợ nói không ra miệng, đã bị Sở Hoan sửa trị.

Mặc dù Hùng Như Hải bị thương nặng không dậy nổi, nhưng cũng biết chuyện tình quan trọng, gã biết rõ Hàn Anh và Phương Như Thủy đã ly tâm, hiện giờ Hoắc Vô Phong đã bị chế trụ, người duy nhất có thể phản bác lúc này cũng chỉ có bản thân gã, gã cố gắng nói:

- Ta không đồng ý!

Sở Hoan nhìn Hùng Như Hải, cười nói:

- Hùng Thiên tướng có ý kiến?

- Đương nhiên… !

Hùng Như Hải muốn lớn tiếng nói, nhưng chỉ cần hơi lớn giọng, ngực sẽ đau kịch liệt, đành phải nhẹ giọng một chút:

- Hiên Viên Thắng Tài là con cháu Hiên Viên thế gia, nhưng dựa theo mạt tướng được biết, số người hắn thống lĩnh nhiều nhất chẳng qua vài trăm người mà thôi, mà Bát Đại doanh Bình Tây Quân cộng lại gần bốn vạn binh mã, Hiên Viên Thắng Tài không có tư lịch thống binh, sao có thể… sao có thể nắm giữ chức vụ Bình Tây Tướng quân?

Ngực gã đau nhức, dừng một chút, thở hai hơi, mới tiếp tục nói:

- Chuyện lớn quân vụ, không phải trò đùa, không phải dăm ba câu của Tổng đốc đại nhân là có thể quyết định, Bình Tây Quân không phải quân địa phương, là một phần của Binh Bộ, trước khi triều đình bổ nhiệm xuống, ai cũng… ai cũng không có tư cách quản lý Bình Tây Quân!

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nói như vậy, Hùng Thiên tướng chuẩn bị để Bình Tây Quân như rắn mất đầu? Bát Đại doanh, làm theo ý mình, một đống cát vụn? Ha ha, thế thì còn đánh thế nào?

- Thật sự muốn lựa chọn tướng quân tạm thay thế, vậy cũng nên do… do nội bộ Bình Tây Quân thương nghị, triệu tập Thiên tướng Bát Đại doanh, lựa chọn từ bên trong.

Hùng Như Hải thở như trâu:

- Mạt tướng không tin, Thiên tướng Bát Đại doanh đều là tướng lãnh bách chiến sa trường, cho dù tài trí bình thương, nhưng cũng không đến mức không người nào sánh bằng Hiên Viên Thắng Tài?

Sở Hoan đứng dậy, đi tới bên người Hùng Như Hải, hai tay chắp sau lưng, nhìn xuống từ trên cao, thấy đôi mắt to như chuông đồng của Hùng Như Hải cũng đang nhìn mình, hắn mỉm cười nói:

- Nói tới nói lui, Hùng Thiên tướng cảm thấy bản Đốc không có tư cách hỏi đến quân vụ Bình Tây Quân?

Hùng Như Hải cũng không xấu hổ là người rắn rỏi, dưới nghịch cảnh cũng không úy kỵ Sở Hoan, nói:

- Đúng vậy, ta chính là ý tứ này, đế quốc có luật pháp, vì phòng ngừa Tổng đốc địa phương độc tài quyền hành, cho nên triều đình quy định văn bản rõ ràng, Tổng đốc không thể nhúng tay quân vụ, Bình Tây Quân là một phần trực tiếp của triều đình, ngài càng không có tư cách nhúng tay, hiện giờ Tổng đốc đại nhân quản lý chính sự, lại hỏi đến quân vụ, chẳng lẽ là muốn ôm đồm quân chính?

Lời này nói rất trắng trợn, không ít người đều hơi biến sắc, nghĩ trong lòng Hùng Như Hải này quả nhiên là cao lớn thô kệch không có đầu óc, thời điểm này còn muốn đối nghịch với Sở Hoan, đương nhiên sẽ không có kết quả tốt gì.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Hùng Thiên tướng, vậy ngươi có biết, lúc bản Đốc rời kinh, được Thánh thượng triệu kiến, ban cho quyền lực độc đoán lâm thời? Thánh thượng hạ chỉ với bản Đốc, là không tiếc hết thảy phương pháp ổn định Tây Quan, Bình Tây Quân quần long vô thủ, đã nguy hiểm cho Tây Quan, bản Đốc đương nhiên phải hỏi tới.

Hắn sờ lên cằm, thản nhiên nói:

- Không gạt ngươi, Thánh thượng ban cho bản Đốc kim kiếm, kim kiếm giống như Thánh thượng, nếu ai làm sóng gió tại Tây Quan, mắt bản Đốc nhận thức, nhưng kim kiếm lại không nhận ra người, làm sao, Hùng Thiên tướng muốn bản Đốc mời kim kiếm ra không?

Hùng Như Hải há to miệng, lại không nói ra lời nào, vừa rồi gã nói trắng ra, lúc này Sở Hoan cũng nghiêm túc, trong lời nói đã mang theo ý tứ uy hiếp.

Thấy Hùng Như Hải không nói lời nào, lúc này Sở Hoan mới xoay người cười hỏi:

- Các vị đại nhân, Hàn Thiên tướng tiến cử Hiên Viên Thắng Tài tạm thời giữ chức Bình Tây Tướng quân, không biết ý các vị thế nào?

- Hết thảy… hết thảy đều do đại nhân quyết định!

- Lời này lại không thể nói như vậy, mời các vị ở lại, chính là muốn thương nghị.

Sở Hoan đáp:

- Tất cả mọi người tỏ thái độ, đây là chuyện lớn của Tây Quan, mọi người là quan phụ mẫu của Tây Quan, chuyện lớn như vậy, phải nói ra ý kiến của mình!

Hắn nhỉn thẳng Phương Như Thủy, hỏi:

- Phương Thiên tướng, ý của ngươi thế nào?

- Hiên Viên Thắng Tài anh hùng niên thiếu, xuất thân tướng môn, do hắn tạm thời giữ chức Bình Tây Tướng quân, các tướng sĩ không có quá nhiều ý kiến, cũng ta cũng nguyện ý nghe theo phân công!

- Còn các vị đại nhân?

- Điều này… Hiên Viên Tướng quân quả thực là người lựa chọn tốt nhất.

Mọi người biết rõ nếu hôm nay không tỏ thái độ, chỉ sợ ai cũng không thể rời khỏi cửa, chỉ có thể theo ý Sở Hoan. Sở Hoan mỉm cười nghe mọi người tán thành, lúc này mới xoay người nói:

- Hiên Viên Thắng Tài, nếu là mọi người cùng hi vọng, ngươi cũng đừng từ chối, có mấy vị Thiên tướng giúp đỡ, trước khi ý chỉ của triều đình tới, ngươi sẽ tạm thời thay thế quản lý quân vụ Bình Tây Quân.

Hiên Viên Thắng Tài chắp tay nói:

- Mạt tướng nguyện sống chết đền đáp triều đình!

- Người tới, lấy lệnh phù và ấn tướng quân!

Sở Hoan trầm giọng nói.

Lời chưa dứt, ngoài cửa nhanh chóng có người đi vào, tựa như đã sớm chuẩn bị, dùng khay ngọc nâng. Sở Hoan giao lệnh phù và tướng quân ấn Bình Tây Tướng quân tới tay Hiên Viên Thắng Tài trước mặt mọi người, giọng điệu trịnh trọng:

- Hiên Viên, từ giờ phút này, BÌnh Tây Quân tạm thời giao cho ngươi, chỉ trông mong ngươi thưởng phạt rõ ràng, đừng phụ lòng triều đình!

Hiên Viên Thắng Tài cất lệnh phù và tướng quân ấn, hai hàng lông mày giương lên, trong mắt lộ vẻ cảm kích, lập tức hai mắt lạnh lùng, hai hàng lông mày xiết chặt, trầm giọng nói:

- Hoắc Vô Phong đâu?

Hoắc Vô Phong đang cúi đầu, nghe Hiên Viên Thắng Tài gọi to tên mình, gã ngẩng đầu, hơi thất thần nói:

- Ta… ta ở đây… !

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Hoắc Thiên tướng, hiện giờ Hiên Viên đã là Bình Tây Tướng quân, ngươi là hạ cấp của hắn, trước mặt thượng cấp xưng ta, điều này là phạm thượng!

Hoắc Vô Phong chấn động thân thể, gã cảm thấy hơi chóng mặt, sự việc tiến triển khiến gã trở tay không kịp, gã thật sự khó hiểu được, vì sao trong vòng một đêm, Bình Tây Quân liền thay tên đổi họ.

- Hoắc Thiên tướng, Tướng quân đang gọi ngươi, ngươi nên đi lên bái kiến mới đúng.

Hàn Anh đứng dậy, nhàn nhạt nhắc nhở.

Hoắc Vô Phong không thể làm gì, cứng ngắc đi lên, quỳ xuống:

- Mạt tướng tham kiến Tướng quân!

- Ngưu Đắc Tất chứng cớ chính xác, ngươi đương nhiên không có dị nghị.

Hiên Viên Thắng Tài hai mắt sắc bén:

- Ngươi thân là Thiên tướng một doanh, vốn nên thương lính như con, trugn tâm triều đình, thế nhưng ngươi to gan lớn mật, bán trộm quân lương, tội không thể tha thứ, ngươi tới, mang Hoắc Vô Phong ra ngoài, chém!

Hoắc Vô Phong thần sắc biến đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nói:

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Hiên Viên Thắng Tài như băng, liền có bốn gã võ sĩ Cận Vệ tuôn ra, như lang như hổ muốn mang Hoắc Vô Phong đi. Hoắc Vô Phong vạn lần không thể đoán được chuyện đầu tiên sau khi Hiên Viên Thắng Tài lên đài làm chính là khai đao với gã. Gã kinh hãi Hiên Viên Thắng Tài thiết huyết vô tình, biết rõ khó mà tránh khởi, huyết tính trong máu bỗng nhiên dâng lên, không chờ mấy tên võ sĩ tới gần, thân thể gã vọt lên phía trước, dùng tay nắm bội đao bên hông Hiên Viên Thắng Tài.

Tốc độ của gã không chậm, chỉ tiếc tốc độ của Hiên Viên Thắng Tài nhanh hơn. Tay Hoắc Vô Phong còn chưa đụng vào chuôi đao, thân thể Hiên Viên Thắng Tài đã lui về sau một bước, ánh đao chớp lên, trong nháy mắt, Hiên Viên Thắng Tài đã rút đao, trogn lúc Hoắc Vô phong kinh hãi, Hiên Viên Thắng Tài hai tay cầm đao, không chút lưu tình bổ xuống Hoắc Vô phong.

Thân thể Hoắc Vô Phong vốn hướng về phía trước, lúc này bởi vì quán tính, căn bản không lui lại được, hơn nữa tâm thần của gã cũng hỗn loạn, khoái đao kia chém xuống, gã chỉ ngây ra một chút.

Phốc!

Máu tươi văng khắp nơi, đại đao trong tay Hiên Viên Thắng Tài đã bổ vào đầu Hoắc Vô Phong, cái đầu kia giống như dưa hấu, bị chém thành hai khúc.

- Ai nha… !

Không ít quan viên ở đây trông thấy đại đao bổ đầu, sợ vỡ mật, kêu ra sợ hãi. Hiên Viên Thắng Tài nhìn chằm chằm đôi mắt lồi ra của Hoắc Vô phong, thản nhiên nói:

- Tập kích thượng quan, giết không tha!

Gã rút đao ra, thân đao đầy máu tươi, lưỡi đao rủ xuống, máu tươi trượt trên thân đao xuống lưỡi đao, sau đó giống như nước mưa nhỏ xuống đất, thân thể Hoắc Vô Phong lắc lư hai cái, ngã xuống đất không còn động đậy.

Hiên Viên Thắng Tài cầm đại đao lâu chùi sạch sẽ trên thi thể của Hoắc Vô Phong, lúc này mới phân phó:

- Mang thi thể xuống!

Võ sĩ Cận Vệ đi lên kéo thi thể xuống, lúc này Hiên Viên Thắng Tài mới thu đao vào vỏ, xoay người chắp tay nói với Sở Hoan:

- Tổng đốc đại nhân, chuyện đột nhiên xảy ra, Hoắc Vô Phong muốn cướp đao tập kích mạt tướng, mạt tướng đành phải tự vệ xuất thủ, quấy nhiễu đại nhân, xin thứ tội!

Sở Hoan thở dài:

- Đây là chuyện của Bình Tây Quân, Hiên Viên Tướng quân thanh lý môn hộ, bản Đốc nào lại trách tội!

Hiên Viên Thắng Tài liếc mọi người một cái, liền thấy không ít quan viên sắc mặt trắng bệch, hai mắt đều lộ vẻ sợ hãi, thậm chí có người rét run.

Gã mặt không biểu bình, đi tới bên người Hùng Như Hải. Lúc này Hùng Như Hải cũng kinh hãi vạn phần, trông thấy Hiên Viên Thắng Tài bước tới gần, chẳng biết tại sao, trong lòng sinh ra sợ hãi, nhưng vẫn nhắm mắt nói:

- Ngươi… ngươi còn muốn giết ta?

- Vì sao phải giết ngươi?

Hiên Viên Thắng Tài dĩ nhiên tươi cười:

- Hùng Thiên tướng, ngươi là Thiên tướng Khôn Tự Doanh, đều nói ngươi là một mãnh tướng, vốn Khôn Tự Doanh cần mãnh tướng như ngươi tọa trấn, nhưng bổn tướng xem bộ dạng ngươi bây giờ, không có biện pháp xử lý quân vụ Khôn Tự Doanh, xem tổn thương của ngươi, không có năm ba tháng cũng khó hồi phục, như vậy đi, chức Thiên tướng Khôn Tự Doanh, bổn tướng tạm thu hồi, sẽ để người khác làm việc thay ngươi, tối nay ngươi lên đường trở về quê, nghe nói ngươi là người Thiên Sơn Đạo, vậy thì trở về Thiên Sơn Đạo, dưỡng thương cho tốt!

- Ta… !

Hùng Như Hải lửa giận công tâm, ho khan kịch liệt.

Hiên Viên Thắng Tài không chờ Hùng Như Hải nhiều lời, đã phân phó:

- Người tới, lập tức thu dọn hành lý cho Hùng Thiên tướng, tối nay thuê một chiếc xe ngựa cho Hùng Thiên tướng, để hắn về quê tĩnh dưỡng cho tốt. Hùng Thiên tướng là tướng có công, không thể bạc đãi hắn, thuê một cỗ xe tốt, tiền xe… !

Gã dừng một chút, hai hàng lông mày nhíu lại, phóng khoáng nói:

- Bổn tướng sẽ bỏ!

Loading...

Xem tiếp: Chương 1074-1078 [1-2]

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dạt Vòm

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 11


Là Gái... Không Phải Gay!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 35




Shattered Trust

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 10