- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trước khi Đổng Thế Trân chết, thần chí không rõ ràng, là hồ ngôn loạn ngữ.
- Đông Phương Tín, lời này của ngươi nói sai rồi, một người trước khi chết, thường là lúc tỉnh táo nhất.
Sở Hoan duỗi tay nắm chuôi bội đao bên hông, bước hai bước về phía Đông Phương Tín:
- Trước khi Đổng đại nhân chết, hiểu rõ là ngươi bố trí thế cục ám sát chúng ta, hiện giờ Triệu Tín đã khai, ngươi còn có gì để ngụy biện?
Đông Phương Tín hoảng loạn trong lòng, thấy ánh mắt sáng quắc của Sở Hoan, càng kinh hãi, nhịn không được nói:
- Tổng đốc đại nhân, ngài… ngài tuyệt đối không nên tin lời đồn, hết thảy… không có liên quan với ta!
- Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có gì biện bạch? Nếu như ngươi thực sự oan khuất, cứ việc vào kinh giải thích với triều đình.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Người đâu, bắt Đông Phương Tín!
Võ sĩ Cận Vệ Quân hướng trường đao về phía trước, bao vây Đông Phương Tín. Đông Phương Tín hoảng loạn trong lòng, chợt nghe được một tiếng hô:
- Tướng quân đi mau!
Lập tức tiếng lưỡi mác giao kích vang lên, Hách Thông bổ ngang về phía một gã võ sĩ Cận Vệ Quân, vài tên hộ vệ phía sau gã cũng lên cùng, giương đao lên chém. Hách Thông và vài tên hộ vệ thủ hạ này, đều trung thành với Đông Phương Tín, lúc này thấy được tình thế nguy cấp của Đông Phương Tín, lập tức ra tay, muốn mở một đường máu giúp Đông Phương Tín.
Bên này ra tay, một đám quan lại vội vàng tránh né. Lúc này Đông Phương Tín chỉ có một hi vọng cuối cùng, đó là trốn ra phủ tướng quân, ra khỏi thành triệu tập binh mã, thấy mọi nơi hỗn loạn, gã không do dự, gào to xoay người rời đi.
Gã trải qua trăm trận, kinh nghiệm thực chiến rất mạnh, lúc này cầu đường sống trong chỗ chết, vọt tới chỗ Hách Thông. Hách Thông bên này đã giết ra một lỗ hổng, Đông Phương Tín hùng hổ xông ra, nhận lấy một cây đao Hách thông đưa tới, trầm giọng nói:
- Theo ta trốn khỏi thành.
Gã xông trận lên trước, phóng ra ngoài phủ tướng quân.
Sở Hoan rút đao trong tay, cao giọng nói:
- Đông Phương Tín hành thích Đổng Thế Trân, ý đồ mưu phản, bắt lấy phản tặc.
Hắn dẫn theo mọi người đuổi phía sau.
Đông Phương Tín vóc dáng mặc dù khôi ngô, nhưng lại chạy như bay, dẫn mấy người Hách Thông, phóng thẳng ra ngoài phủ tướng quân. Gã rõ như lòng bàn tay bố cục phủ tướng quân, bắt đầu dẫn người tới cửa chính, bỗng nhiên nghĩ tới cửa trước cửa sau phủ tướng quân đều bị bộ hạ của Sở Hoan ngăn chặn, liền quay đầu chạy tới viện bên. Đám người Hách Thông cầm đao hộ vệ ở bên, tiếng bước chân vang lên phía sau, Sở Hoan dẫn người theo sát.
- Thủ thành là người của chúng ta.
Đông Phương Tín vừa chạy vừa nói:
- Các ngươi theo ta rời khỏi thành, chỉ cần ra khỏi thành, triệu tập binh mã, lập tức giết trở lại thành Sóc Tuyền, đến lúc đó bắt được họ Sở, nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh.
Trong chốc lát, đám người Đông Phương Tín chạy tới bên tường, tường đại viện phủ tướng quân này rất cao, Hách Thông không nói hai lời, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nói:
- Đại nhân leo tường ra ngoài, chúng ta ngăn địch ở nơi này!
Trong mắt Đông Phương Tín lộ vẻ cảm kích, vươn tay vỗ vai Hách Thông:
- Có bằng hữu như ngươi, dù chết không tiếc.
Đám người Sở Hoan theo sát phía sau, Đông Phương Tín không dám chậm trễ, bước lên vai Hách Thông, dưới chân nhấn một cái, nhún người nhảy lên, muốn nhảy lên đầu tường. Thân gã còn ở không trung, lại nghe sau lưng truyền tới tiếng thét, Đông Phương Tín căn bản không cách nào quay đầu lại, lập tức nghe được một tiếng phốc vang lên, cảm thấy lưng xiết chặt, cả ngươi đau nhức kịch liệt, khí lực toàn thân nháy mắt biến mất, nặng tựa ngàn cân, rơi xuống đất.
- Đại nhân… !
Đám người Hách Thông nghẹn ngào kêu lên sợ hãi.
Đông Phương Tín rơi xuống góc tường, co quắp trên mặt đất, cúi đầu xuống, phát hiện một thanh trường dao xuyên qua thân thể gã từ phía sau, đao kia thân đỏ như máu, đúng là bội đao của Sở Hoan.
Hai mắt Đông Phương Tín trợn lên, thể chất gã rất tốt, mặc dù bị trường đao xuyên qua thân thể, nhưng nhất thời cũng không chết đi, cố gắng ngẩng đầu, liền thấy Sở Hoan dẫn võ sĩ Cận Vệ Quân xông tới, tạo trận hình cung bao vây lại. Sở Hoan mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm Đông Phương Tín, thản nhiên nói:
- Đông Phương Tín hành thích mệnh quan triều đình, chuyện bại lộ trốn chạy, giết không tha!
Lúc này một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau, là một đám quan viên đi theo xem náo nhiệt. Mọi người trông thấy Đông Phương Tín lưng dựa chân tường, trường đao đâm thủng ngực, mắt thấy không sống được, mỗi người đều hoảng sợ trong lòng.
Trông thấy biểu tình hờ hững của Sở Hoan, Đông Phương Tín linh quang chợt hiện, trong lúc đó hiểu được cái ì, dốc toàn lực nâng cánh tay lên, chỉ Sở Hoan, thê thanh nói:
- Là… là ngươi, hóa ra… Ha ha ha ha… !
Gã cười ha ha, giọng điệu không cam lòng và bất đắc dĩ:
- Sớm biết như vậy, ta… ta đã nên mang binh chém ngươi… chém ngươi thành muôn mảnh… !
Gã ho khan kịch liệt, máu tươi từ miệng ứa ra ngoài, nhỏ xuống ngực, xen lẫn một chỗ với máu tươi chảy ra từ ngực, nhuộm dỏ cả áo giáp.
- Bây giờ nói những điều này, đã quá muộn rồi.
Sở Hoan thở dài, giơ tay lên, một đám binh sĩ đằng sau lập tức tiến lên, tay đều giương cung cài tên, nhắm thẳng đám người Hách Thông. Đám người Hách Thông liếc nhau, liền nghe được Hách Thông rống lên một tiêng, nắm chặt đao trong tay, giống như báo săn bị chọc giận, xông tới bên này.
Trong mắt Sở Hoan mang theo một tia tiếc hận, lắc đầu thở dài:
- Đám người Hách Thông, ngoan cố không đổi, giết không tha!
Mũi tên bay loạn xạ, bắn ra như mưa, Hách Thông dẫn đầu, chỉ xông được vài bước, tiếng phốc phốc vang lên, mũi tên bắn vào thân thể gã, mấy mũi tên bắn trúng chỗ yếu hại, gã mang theo tên chạy thêm vài bước, thật sự không chịu được, quỳ rạp xuống đất, thân thể giật giật, lập tức ngã quỵ. Vài tên hộ vệ sau lưng gã cũng trúng tên ngã xuống đất, trong nháy mắt không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Đám quan viên sau lưng Sở Hoan không xa đều sợ mất mật.
Đổng Thế Trân bị đâm ở Bắc Vọng Lâu, đám quan viên đã kinh ngạc, ai cũng không nghĩ ra, không tới nửa ngày, một ông trùm khác ở Tây Quan là Đông Phương Tín cũng chống lại lệnh bị giết.
Chuyện đã xảy ra hôm nay, rất nhiều quan viên cảm thấy dường như còn đang trong mộng, không cách nào tiêu hóa.
Nhưng có một số quan viên thông minh, lại cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc, nhưng chuyện thuận lý thành chương, Đông Phương Tín muốn nắm hết quyền hành, cho nên phái người thừa dịp thọ yến hành thích, chẳng những muốn ám sát Sở Hoan, còn muốn ám sát Đổng Thế Trân. Đổng Thế Trân vận rủi quấn thân, bị đâm tại chỗ, Sở Hoan lại tránh được một kiếp, sau đó đuổi bắt đào phạm, lục soát phủ tướng quân, Đông Phương Tín chứa chấp thích khách Triệu Tín, Triệu Tín không chịu được Sở Hoan thẩm vấn, khai ra Đông Phương Tín là người đứng phía sau. Đông Phương Tín không muốn thất bại như vậy, muốn phá vòng vây, lại bị Sở Hoan đánh chết, hết thảy hợp tình hợp lý, không có sơ hở gì.
Còn các võ sĩ Cận Vệ Quân lại vô cùng khâm phục thủ đoạn ném đao giết địch của Sở Hoan, trông rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể nắm giữ được lực đạo và thời cơ, Đông Phương Tín mạc áo giáp, Sở Hoan cách không gần, lại có thể dùng lợi đao phá giáp, xuyên qua thân thể, bản sự này tuyệt đối không mấy người có thể làm được.
- Các vị, tất cả mọi người thấy rõ ràng, Đông Phương Tín phái người hành thích bản Đốc và Đổng Thế Trân, thất bại chống lại lệnh bắt, ban Đốc hoàn toàn bất đắc dĩ, lúc này mới ra tay đánh chết.
Sở Hoan quay người lại, liếc đám quan viên sau lưng, thơ dài:
- Đổng đại nhân tài cán xuất chúng, lại bị Đông Phương Tín làm hại, thật sự khiến người ta cảm thấy tiếc nuối… !
Trong vòng một ngày Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín đều mất mạng, người đứng đầu Tây Quan Đạo hiện giờ, đương nhiên không ai khác ngoài Sở Hoan. Sở Hoan ra tay quyết đoán, không lưu tình chút nào, đám quan viên kinh hãi trong lòng, lúc này máu tanh chưa ta, ai dám biểu hiện chống lại, đều nói:
- Tổng đốc đại nhân thấy rõ mọi việc,Đông Phương Tín lòng muôn dạ thú, nếu như không phải đại nhân ra tay quyết đoán, Tây Quan chắc chắn vạn kiếp bất phục.
- Bản Đốc biết rõ, hiện giờ trong lòng mọi người cũng sốt ruột trở về.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Chẳng qua bản Đốc còn có chuyện quan trọng bàn bạc với các vị, kính xin các vị tới đại đường chờ!
Đám quan viên ngơ ngác nhìn nhau, nhưng lúc này ai dám nói một chữ không, rốt rít đáp:
- Cẩn tuân phân phó của Tổng đốc đại nhân.
Đám quan lại bị đưa tới đại đường phủ tướng quân, phủ tướng quân bị vây, Sở Hoan sai người tạm thời giam giữ Triệu Tín và Đông Phương phu nhân, gọi Hiên Viên Thắng Tài hỏi:
- Phải chăng đã an bài thỏa đáng hết thảy?
- Hồi bẩm đại nhân, người đã tuyển chọn, lệnh phù và ấn tướng quân của Đông Phương Tín cũng đã tới tay, hiện giờ có thể xuất phát!
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Hết thảy dựa theo kế hoạch, lập tức phái người ra khỏi thành.
Chờ Hiên Viên Thắng Tài lui ra, lúc này Sở Hoan mới đi tới căn phòng nhỏ giam giữ Triệu Tín, hai võ sĩ canh gác ngoài cửa. Sở oan tiến vào trong, trong phòng đốt đèn, Triệu Tín vốn bị trói gô, lúc này đã được cởi dây thừng, đang ngồi uống trà trong phòng, nghe được động tĩnh, Triệu Tín ngẩng đầu, thấy Sở Hoan, lập tức đứng dậy, đi lên hai bước, quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói:
- Triệu Tín bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Sở Hoan đưa tay nâng gã dậy, cười nói:
- Triệu Tín, lần này ngươi lập công đầu, bản Đốc rất hài lòng với ngươi.
Triệu Tín đáp:
- Đại nhân khách khí rồi, nếu như không phải đại nhân an bài tỉ mỉ, thâm cừu đại hận của Triệu Tín, chỉ sợ đời này khó mà báo được.
- Triệu Tín, ngươi là người trọng tình cảm, nhiều năm như vậy, đối với Đông Phương phu nhân… Ồ, xin lỗi, cần phải gọi nàng là Tiểu Vân, ngươi đối với Tiểu Vân tình cảm thắm thiết, nam tử trọng tình nghĩa như thế, hiếm thấy trên đời.
Sở Hoan nghiem nghị nói:
- Nếu như không phải biết rõ tình cảm của ngươi đối với Tiểu Vân sâu như vậy, trọng tình trọng nghĩa như vậy, bản Đốc không dám tùy tiện tin tưởng ngươi.
Triệu Tin cười khổ nói:
- Tiểu nhân biết đại nhân làm việc cẩn thận, cho nên chủ động thỉnh cầu uống độc dược.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thật ra độc dược bản Đốc cho ngươi lúc ấy, cũng không phải độc dược thật sự, ngươi dã dám uống, vậy chứng minh ngươi thật lòng muốn giúp bản Đốc, độc dược có thật hay không, đã không quan trọng.
- Hóa ra… !
Triệu Tín khẽ giật mình, lập tức cười khổ nói:
- Đại nhân mưu trí hơn người, Triệu Tín phục rồi.
Gã lại ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ từ lúc đầu đại nhân đã bố trí mưu kế như vậy?
- Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín tại Tây Quan người đông thế mạnh, nếu như bản Đốc không có mưu, rất khó đẩy ngã họ.
Sở Hoan ý bảo Triệu Tín ngồi xuống:
- Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Từ đầu ta đã phái người bí mật điều tra tình báo của Đông Phương Tín, mới biết được đoạn chuyện xưa của ngươi và Đông Phương Tín… Năm đó ngươi và Tiểu Vân tình đầu ý hợp, thậm chí cũng đã tự định chung thân. Đông Phương Tín vì tư dục bản thân, không để ý nghĩa huynh đệ, cướp Tiểu Vân khỏi ngươi, bản Đốc cho rằng, chỉ cần là đàn ông, nhất định sẽ không cam lòng.
Triệu Tín nắm tay cười lạnh:
- Năm đó chúng ta cùng tòng quân, kết nghĩa kim lan. Chúng ta theo hắn chém giết đẫm máu, thế nhưng cho dù chúng ta lập bao nhiêu công lao, hắn đều chiếm thành của mình, từng bước thăng chức, tính mạng huynh đệ chúng ta, trở thành hòn đá để hắn đặt chân. Lần diệt phỉ đó, nếu như không phải hắn kéo Tứ ca làm tấm chắn, Tứ ca cũng sẽ không chết trên sa trường, hắn tự cho làm được kín đáo, nhưng lúc đó ta thấy rõ ràng… !
Chương 1069: Giúp người hoàn thành nguyện vọng
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Triệu Tín, Đông Phương Tín đã chết, mấy vị huynh đệ của ngươi, có thể nhắm mắt.
Triệu Tín lại chắp tay nói với Sở Hoan:
- Đều do đại nhân tín nhiệm, nên mới khiến Triệu Tín báo được thù lớn. Triệu Tín nhẫn nhục sống tạm bợ nhiều năm như vậy, chính là vì một ngày có thể báo thù rửa hận, chỉ tiếc Đông Phương Tín quyền cao chức trọng, võ công hơn ta, hơn nữa sớm có cảnh giác với ta, luôn luôn đề phòng, vẫn không có cơ hội. Ta cho rằng đời này thù lớn khó báo, may mắn có đại nhân tới đây, mới khiến Triệu Tín chết cũng không hối tiếc.
Sở Hoan cười đáp:
- Thật sự mà nói, chúng ta vẫn phải cảm tạ Đổng Thế Trân, nếu như không phải hắn rắp tâm hại người, lần này chưa chắc có thể thuận lợi như vậy.
- Đổng Thế Trân vẫn có dị tâm đối với Đông Phương Tín.
Triệu Tín đáp:
- Nếu như nói Đông Phương Tín là một con sói, như vậy Đổng Thế Trân chính là một con rắn độc. Người này tâm cơ thâm trầm, vẫn luôn chờ đợi thời cơ.
Gã thở dài:
- Đại nhân quả nhiên trí kế sâu xa, biết được muốn tiêu diệt Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín, chắc chắn phải đặt mình vào đường chết, lợi dụng chuyện vật tư bị điều, đại nhân bức ta vào chỗ đường cùng, ngay cả họ cũng tin tưởng, vì đối phó Đông Phương Tín, cho nên đại nhân mới đẩy ta vào tuyệt cảnh… !
Sở Hoan cười đáp:
- Đông Phương Tín vẫn cảnh giác ngươi, nếu như không khiến họ cho rằng ngươi hận bản Đốc thấu xương, họ sẽ rất khó tin tưởng ngươi, kế hoạch của chúng ta, cũng rất khó áp dụng!
- Cũng may hết thảy đều hết sức thuận lợi, họ chỉ thấy được ta thực sự hận đại nhân thấu xương, chủ động tìm họ, muốn hành thích đại nhân, họ đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy.
Triệu Tín chậm rãi nói:
- Họ muốn dùng ta làm đao, lại không nghĩ tới cây đao này là đại nhân cố ý đưa cho họ.
Sở Hoan đáp:
- Đổng Thế Trân lòng muông dạ thú, hắn muốn mượn thọ yến lần này, trừ bỏ bản Đốc và Đông Phương Tín, chỉ tiếc bản thân hắn cũng không ngờ tới, người chết đầu tiên lại chính là hắn.
Triệu Tín gật đầu. Sở Hoan bỗng nhiên nói:
- Đổng Thế Trân cho ngươi uống độc dược, hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Khuôn mặt Triệu Tín lập tức lộ vẻ cảm kích, nói:
- Hết thảy còn phải tạ ơn đại nhân, độc dược đại nhân cho ta uống lúc trước là giả, thế nhưng độc dược Đổng Thế Trân cho ta uống lại là thật sự… Trước đó đại nhân đoán không nhầm, Đổng Thế Trân làm người giảo hoạt, cho dù tin tưởng ta thật sự muốn ám sát đại nhân và Đông Phương Tín, cũng sẽ nắm được điểm sơ hở, hắn dùng độc dược khống chế ta, cũng trong dự liệu của đại nhân.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Đây là biện pháp hữu hiệu nhất, chẳng qua bản Đốc cảm thấy, đây là cách có khả năng hắn sẽ sử dụng nhất, không nghĩ tới lại bị ta đoán đúng.
- Đại nhân liệu sự như thần, nhưng Đổng Thế Trân lại không khỏi tự đại.
Triệu Tín cười lạnh nói:
- Hắn cho rằng độc dược của hắn người bên ngoài không cách nào giải độc, nhưng đại nhân lại giải trừ độc tố trong người ta dễ như trở bàn tay.
- Nói như vậy, độc tố trong người ngươi đã thanh trừ?
Khuôn mặt Sở Hoan giãn ra nói:
- Như vậy thì tốt rồi.
- Nhờ có mấy con côn trùng kia của đại nhân.
Triệu Tín cảm kích nói:
- Không dối gạt đại nhân, lúc ấy tiểu nhân vẫn hơi hoài nghi đối với phương pháp của đại nhân, con côn trùng kia trông hết sức cổ quái, ta còn tưởng rằng đại nhân muốn… !
Gã ngượng ngùng cười cười, hổ thẹn nói:
- Chẳng qua không nghĩ tới côn trùng kia quả thật là thần vật giải độc, cùng ngày đã thanh trừ độc tố trong người tiểu nhân.
- Như vậy rất tốt.
Sở Hoan gật đầu, hơi trầm ngâm, mới hỏi:
- Triệu Tín, thù lớn của ngươi đã được báo, tiếp theo chuẩn bị làm thế nào?
Triệu TÍn nhìn Sở Hoan, nói:
- Hết thảy xin nghe đại nhân an bài.
Sở Hoan đáp:
- Trước đó bản Đốc từng có hứa hẹn với ngươi, chỉ cần chuyện lớn kết thúc, chắc chắn bảo vệ bình yên vô sự.
- Chẳng qua chuyện ta hành thích Đổng Thế Trân, họ đều biết ta rơi vào tay của ngài, nếu như cứ rời đi như vậy… !
Triệu Tín do dự một chút:
- Như vậy sẽ không liên lụy đại nhân chứ?
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng, bản Đốc tự có sắp xếp. Vợ con của ngươi hiện giờ đã an bài ở một nơi an toàn, chẳng qua… Tiểu Vân đi con đường nào, lại khiến bản Đốc hơi khó khăn.
Hai hàng lông mày của Triệu Tín xiết chặt, hỏi:
- Đại nhân, ý của ngài là?
- Đông Phương Tín đã bị định tội mưu nghịch, Tiểu Vân cũng bị liên lụy.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Dựa theo pháp luật triều đình, nàng hoặc bị sung quân biên tái, hoặc bị bán làm nô lệ… !
- Đại nhân, điều này vạn lần không được.
Triệu Tín vội la lên:
- Triệu Tín nguyện một mạng đổi một mạng, khẩn cầu đại nhân buông tha Tiểu Vân.
Sở Hoan nhìn Triệu Tín, thở dài:
- Triệu TÍn, một nữ nhân, thậm chí không phải là thê tử của ngươi, trong lòng ngươi lại quan trọng như vậy, thậm chí ngươi không tiếc tính mạng của mình cũng muốn bảo vệ nàng sao?
Triệu Tín cười khổ nói:
- Đại nhân có chỗ không biết, trước khi tòng quân, ta và Tiểu Vân cùng thôn, hai nhà chỉ cách nhau mấy gia đình, khi đó quan hệ giữa ta và Tam ca rất tốt, thường xuyên cùng nhau lên núi đi săn, về sau cha mẹ mất sớm, lẻ loi một mình, huynh muội họ đối đãi với ta như người nhà, Tam qua vẫn quan tâm bảo vệ ta, mà Tiểu Vân cũng hết sức chiếu cố ta. Cô nương chưa chồng, vốn không thể tùy tiện động vào quần áo của nam nhân khác, nhưng Tiểu Vân thương ta cơ khổ, may quần áo cho ta, làm giày cho ta… !
Gã lắc đầu thở dài:
- Vốn ta đã cùng tự định chung thân với Tiểu Vân, khi đó ta thề, nhất định phải chiếu cố thật tốt Tiểu Vân cả đời, thế nhưng… 1
Trong mắt gã lại lộ vẻ oán hận.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Ta hiểu được, mặc dù Tiểu Vân bị Đông Phương Tín cướp khỏi ngươi, thế nhưng ngươi vẫn không quên nàng.
- Vâng!
Triệu TÍn không chút do dự nói:
- Nàng là nữ nhân ta yêu nhất trên đời, ta có thể trả giá sinh mạng mình vì nàng.
- Quả nhiên có tình nghĩa.
Sở Hoan thở dài:
- Triệu Tín, lời của ngươi, đương nhiên không phải giả dối.
- Cái gì?
- Ngươi nói nguyện ý một mạng đổi một mạng!
Sở Hoan tháo Huyết Ẩm Đao bên hông mình xuống, đặt lên bàn:
- Bản Đốc đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tự sát, bản Đốc có thể cam đoan, chắc chắn sẽ không để Tiểu Vân cuốn vào trong chuyện lần này, bản Đốc còn có thể cam đoan với ngươi, để cho nàng sống tốt.
Triệu Tín khẽ giật mình, lập tức nói:
- Lời của Tổng đốc đại nhân, Triệu Tín sẽ không hoài nghi.
- Chỉ trông mong sau khi Triệu mỗ chết, Tổng đốc đại nhân nhớ tới công lao của Triệu Tín lần này, đối xử tử thế với người nhà của Triệu Tín và Tiểu Vân.
Gã quay lưỡi đao lại, gác trên cổ mình, muốn tự sát. Đúng lúc này chợt nghe một tiếng thét kinh hãi:
- Đừng… !
Cửa phòng bị đẩy ra, Đông Phương phu nhân xông vào trong phòng, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hai gò má giăng đầy nước mắt.
Trong nháy mắt Sở Hoan đã vươn tay, nắm cổ tay Triệu Tín. Cánh tay Triệu Tín không thể động đậy, đương nhiên không cách nào tự vẫn. Gã nghe được giọng nói, quay đầu nhìn sang, thấy Đông Phương phu nhân, thân thể gã chấn động, thất thanh nói:
- Tiểu Vân, nàng… !
Sở Hoan cười ha ha, tóm lấy Huyết Ẩm Đao trong tay Triệu Tín, thu đao vào vỏ, tán thưởng nói:
- Triệu Tín, ngươi quả nhiên là hảo hán tử, không khiến người ta thất vọng.
Đông Phương phu nhân hai mắt đẫm lệ, trông thấy Triệu Tín bình yên vô sự, vừa vui mừng vừa kích động, run giọng nói:
- Triệu Tín, ngươi… vì sao ngươi lại làm như thế, như thế có đáng giá không?
Triệu Tín đứng dậy, đối mặt với Đông Phương phu nhân, hổ thẹn nói:
- Tiểu Vân, nhiều năm như vậy, khiến nàng nhận hết ủy khuất, đều là lỗi của ta, thế nhưng… Đông Phương Tín tâm ngoan thủ lạt, ta muốn báo được thù lớn, đành phải nhẫn nại, ta chỉ trông mong nàng chớ trách ta.
- Ta không trách ngươi.
Đông Phương phu nhân lệ tuôn như suối trào:
- Nhiều năm như vậy, ta đã hiểu lầm ngươi, cho rằng ngươi là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa tham sống sợ chết, ta không biết, những năm này, ngươi chịu đựng được thế nào.
- Một ngày Đông Phương Tín chưa chết, ta sẽ không quên mối thâm cừu đại hận này một ngày.
Triệu Tín nắm chặt tay nói:
- Hôm nay có Tổng đốc đại nhân trợ giúp, thù lớn được báo, tâm nguyện của ta đã song.
Sở Hoan đứng dậy nói:
- Triệu Tín, bản Đốc hỏi ngươi một vấn đề rất quan trọng.
Triệu Tín lập tức khom người nói:
- Xin đại nhân hỏi!
- Hiện giờ phu nhân không chỗ nương tựa, không biết ngươi có nguyện ý chiếu cố nàng thật tốt hay không?
Sở Hoan trao Huyết Ẩm Đao lại bên hông, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Tín hỏi.
Triệu Tín khẽ giật mình, lập tức run giọng nói:
- Đại nhân, ý của ngài là?
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi giúp bản Đốc đại ân, nếu như bản Đốc thật sự giết ngươi, ngươi nhất định cảm thấy bản Đốc tâm ngoan thủ lạt, qua sông đoạn cầu, giết người diệt khẩu… !
Triệu Tín lúng túng nói:
- Đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối không dám nghĩ như vậy… !
Sở Hoan mỉm cười khẽ nói:
- Giống như lời ngươi nói, cho dù thế nào, Đổng Thế Trân bị ngươi giết, mọi người đều biết, tạm thời trong nhà môn không chứa nổi ngươi, ngươi chỉ có thể mang theo người nhà tạm thời ẩn cư… Thê tử của ngươi đang chờ ngươi, nhưng con đường của phu nhân, bản Đốc đương nhiên phải suy nghĩ kỹ một chút, nếu như ngươi nguyện ý, bản Đốc hi vọng sau này ngươi cũng có thể chiếu cố phu nhân… À, phải nói, chiếu cố thật tốt Tiểu Vân phu nhân!
Triệu Tín nhìn Đông Phương phu nhân hai mắt đẫm lệ, trong mắt lộ vẻ kích động. Sở Hoan nhìn qua Đông Phương phu nhân, khẽ thở dài:
- Nguyện được tình lang, đến già không ly biệt, Tiểu Vân phu nhân, ngươi và Triệu Tín thanh mai trúc mã, chỉ tiếc vận mệnh nhiều tai họa, đường đời nhấp nhô, hôm nay xé tan màn đêm trông thấy ánh sáng, bản Đốc không biết ngươi có còn nguyện ý đi theo Triệu Tín hay không?
Đông Phương phu nhân cắn cặp môi đỏ mọng, cúi đầu xuống, nước mắt rơi như mưa, trầm mặc một hồi, lắc đầu nói:
- Tiện phụ đã là tàn hoa bại liễu, không thể… !
Triệu Tín nghe vậy, không nói hai lời, tiến lên ôm cổ Đông Phương phu nhân:
- Tiểu Vân, không nên nói vậy, ta cam đoan từ nay về sau, nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt. Còn nhớ cây hòe lớn trước cửa thôn kia, dưới gốc cây, ta đã từng lập lời thề với nàng, nhất dịnh phải chiếu cố nàng cả đời, cùng nàng đầu bạc. Đúng như lời Tổng đốc đại nhân nói, chúng ta đường đời nhấp nhô, vất vả xé tan màn đêm trông thấy ánh sáng, những tai nạn kia, chúng ta đều quên đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của chúng ta, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, không để nàng chịu ủy khuất nữa… !
Đông Phương phu nhân không thể tưởng được Triệu Tín lại như vậy, được Triệu Tín ôm vào lòng, lại cảm nhận được an toàn và ấm áp sau bao nhiêu năm, nhịn không được cũng ôm lấy Triệu Tín, giọng nói run rẩy:
- Triệu Tín, ta nhớ được lời hứa của ngươi, chỉ cần không chê ta, ta nguyện ý đi theo ngươi, nguyện ý cùng bạc đầu với ngươi… !
Sở Hoan cười ha ha một tiếng, trông thấy cảnh tượng trước mắt, cảm thấy hết sức vui sướng trong lòng, khẽ nói:
- Triệu Tín, tạm thời phải ủy khuất ngươi và phu nhân hai ngày, vào trong ngục một chút, ta sẽ sắp xếp hai người rời đi, đến lúc đó bản Đốc sẽ chuẩn bị đầy đủ chỗ ở và chi phí sinh hoạt, các ngươi cùng gặp lại người nhà, xa chạy bay cao!
Triệu Tín buông Tiểu Vân phu nhân, xoay người quỳ xuống dưới chân Sở Hoan, đàn ông bảy thước, nước mắt như mưa, dập đầu:
- Tổng đốc đại nhân, ân đức của ngài đối với Triệu Tín, ba đời ba kiếp cũng không cách nào báo, Triệu Tín nguyện ba đời ba kiếp báo đáp ân đức của đại nhân!
Chương 1070: Mở cửa đón khách
Trong chính đường phủ tướng quân, hơn mười tên quan lại hoặc đứng hoặc ngồi, mặc dù vừa rồi Sở Hoan để mọi người ngồi uống trà trong chính đường chờ một chút, thế nhưng đám hạ nhân trong phủ tướng quân đã bị khống chế, đương nhiên không có dâng trà cho các quan lão gia.
Cửa trước cửa sau chính đường cũng có võ sĩ Cận Vệ canh giữ, một gã quan viên mắc tiểu, muốn ra ngoài giải quyết, các võ sĩ Cận Vệ không nói hai lời, trực tiếp rút đao. Quan viên kia không thể làm gì, đành ngoan ngoãn trở lại chính đường.
Mọi người xì xào bàn tán, không biết Sở Hoan rốt cuộc muốn làm gì. Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng. Ban ngày Đổng Thế Trân bị giết, buổi tối Đông Phương Tín bỏ mạng, ai cũng không biết tiếp theo còn xảy ra chuyện khiến người ta giật mình thế nào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tổng đốc đại nhân chậm chạp không tới, sắc trời đã dần tới sáng sớm.
Khi Sở Hoan xuất hiện trước cửa chính đường, tất cả mọi người kinh sợ khom người, vội vàng hành lễ. Nếu như trước kia rất nhiều người còn chưa kiến thức được uy thế ngoan lệ của Sở Hoan, như vậy tối nay ném đao giết người, dứt khoát lạnh lùng, thực sự khiến cho người ta biết được vị Tổng đốc trẻ tuổi này lạnh lẽo vô tình.
- Các vị chờ lâu rồi.
Sở Hoan tươi cười, chắp hai tay sau lưng, đi thẳng tới ngồi xuống chủ tọa chính đường. Mọi người trong phòng đều chờ quá nửa đêm, nên hơi mệt mỏi, nhưng vẫn đứng thẳng cung kính lắng nghe:
- Để mọi người lưu lại, là có một số việc còn chưa xử lý xong. Các vị đều là quan viên quan trọng của Tây Quan, bản Đốc làm vừa xưa nay công chính công khai, cho nên lúc này mới lưu các vị lại cùng xử lý. Đúng rồi, lúc trước để mọi người nghỉ ngơi, không biết phải chăng các vị đã nghỉ ngơi tốt?
Không ít người thầm nghĩ trong lòng, không biết ngươi muốn làm gì, vừa rồi xảy ra chuyện máu me, ngươi lại nhốt chúng ta ở nơi này, ngay cả cửa chính cũng không cho ra ngoài, bảo chúng ta nghỉ ngơi thế nào. Chẳng qua lời này đương nhiên không ai dám nói ra miệng, rối rít nói:
- Nghỉ ngơi tốt rồi, nghỉ ngơi tốt rồi.
Sau khi Sở Hoan ngồi xuống, dựa vào ghế, thấy mọi người đều nhìn mình, giơ tay lên, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, hắn lại cười nói:
- Mọi người không cần nghĩ nhiều, chờ thêm một lát nữa, người chúng ta chờ còn chưa tới, bản Đốc đoán chừng cũng nhanh thôi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Sở Hoan rốt cuộc muốn chờ ai.
Trước cửa chính phủ tướng quân, một đội nhân mã chạy như bay tới, đội nhân mã này chẳng qua bảy tám người, xem trang phục chính là binh mã Bình Tây Quân. Người đi đầu mặc quân phục, bội đao bên hông, thấy cửa chính phủ tướng quân khép hờ, bốn gã hộ vệ đeo đao trước cửa. Thấy có người đi tới, ánh mắt bốn gã hộ vệ lập tức chuyển tới.
Tướng lãnh dẫn đầu tung người xuống ngựa, tiến lên phía trước nói:
- Thiên tướng quân Chấn Tự Doanh Hàn Anh, phụng lệnh Đông Phương tướng quân, đặc biệt tới yết kiến!
Một gã hộ vệ nói:
- Tướng quân đã chờ lâu trong phủ, phân phó sau khi Hàn Thiên tướng tới, lập tức vào phủ yết kiến!
Gã đưa mắt ra hiệu một cái, một gã hộ vệ bên cạnh đẩy cửa chính khép hờ ra một khe hở, giơ tay lên nói:
- Mời Hàn Thiên tướng vào!
Mọi người sau lưng Hàn Anh cũng tung người xuống ngựa. Hàn Anh sửa sang lại áo giáp, mấy tên binh sĩ sau lưng đang muốn vào phủ, vừa bước lên thềm đá, một gã hộ vệ đã nói:
- Hàn Thiên tướng, tướng quân phân phó, chỉ để ngài vào phủ yết kiến… !
Ánh mắt gã liếc về mấy người sau lưng Hàn Anh, ý tứ rất rõ ràng. Hàn Anh nhíu mày, nhưng vẫn quay đầu lại nói:
- Các ngươi chờ bên ngoài.
Một mình gã bước lên, còn chưa vào cửa, một gã hộ vệ khác đã nói:
- Xin Hàn Thiên tướng gỡ bội đao xuống!
Hàn Anh ngạc nhiên nói:
- Trước đây vào phủ tướng quân cũng không cần cởi bội đao, vì sao hôm nay muốn ta cởi bội đao?
- Đều là tướng quân phân phó, chúng ta chỉ phụng lệnh làm việc, kính xin tướng quân hiểu cho.
Hộ vệ vươn tay, nhìn chằm chằm Hàn Anh. Hàn Anh do dự một chút, lộ vẻ ngờ vực, nhưng vẫn cởi bội đao xuống, đưa cho hộ vệ, lúc này mới đi vào trong cửa chính.
Lúc này một gã hộ vệ bước tới, nghiêm nghị nói với mấy tên bộ hạ của Hàn Anh:
- Mấy người các ngươi, đi theo ta!
Hàn Anh bước vào trong phủ, đầu tiên cảm thấy bầu không khí hơi không đúng. Đi được vài bước, một người lóe lên trước mắt, Hàn Anh dừng bước, phản xạ có điều kiện vươn tay tới bội đao bên hông, lại phát hiện sờ vào khoảng không. Gã giật mình trong lòng, lui ra sau một bước, thân là quân nhân cảnh giác, khiến gã cảm giác được sau lưng có người. Gã quay đầu lại, phát hiện phía sau lưng mình có vài tên võ sĩ xuất hiện, chặn đường đi.
- Ngươi là Thiên tướng quân Chấn Tự Doanh Hàn Anh?
Người đứng đầu cười hỏi.
- Ta chính là Hàn Anh, ngươi là… Hiên Viên Thắng Tài?
Hàn Anh dò xét người kia vài lần, nhận ra được. Lúc Sở Hoan mới tới Sóc Tuyền, có tiệc tẩy trần ở Bắc Vọng Lâu, mặc dù cuối cùng tan tiệc không vui, nhưng Thiên tướng tứ doanh gần thành Sóc Tuyền đều theo Đông Phương Tín tham gia tiệc tẩy trần. Trên bữa tiệc, Hiên Viên Thắng Tài đi theo Sở Hoan, Sở Hoan đương nhiên khiến người ta nhớ kỹ, Hiên Viên Thắng Tài tuổi trẻ oai hùng, cũng khiến người ta khó mà quên được.
- Không sai.
Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:
- Hàn Thiên tướng, Tổng đốc đại nhân đang chờ ở đại đường, xin mời theo ta!
- Tổng đốc đại nhân?
Hàn Anh lui về sau một bước, đề phòng nói:
- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi có ý gì? Hàn mỗ phụng lệnh Đông Phương tướng quân, tới đây chờ phân công, thực sự không phải Tổng đốc đại nhân triệu kiến, các ngươi… đang làm cái gì?
Hiên Viên Thắng Tài chăm chú nhìn hàn Anh nói:
- Bốn doanh trại đóng gần thành Sóc Tuyền, Tứ đại Thiên tướng quân, có hai vị là người của Đông Phương Tín, ngươi là bộ hạ cũ của Dư lão tướng quân, Sở Tổng đốc không muốn coi ngươi là địch nhân, ngươi cứ đi theo ta, rất nhanh sẽ rõ ràng xảy ra chuyện gì.
Hàn Anh vẻ mặt mờ mịt, lúc này quay lại nhìn thấy, thế ở đối phương, không do mình, gã hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hàn mỗ lại muốn nhìn xem, các ngươi muốn làm cái gì.
Hàn Anh không phải tâm phúc của Đông Phương Tín, mà là bộ hạ cũ của Dư Bất Khuất. Nhưng Hoắc Vô Phong lại do Đông Phương Tín một tay đề bạt thành tướng lĩnh Bình Tây Quân, có thể khiến Đông Phương Tín yên lòng giao cho gã một doanh, có thể thấy Đông Phương Tín coi trọng và tín nhiệm gã.
Trên thực tế Hoắc Vô Phong quả thực không khiến Đông Phương Tín thất vọng, Tứ đại doanh gần thành Sóc Tuyền, Hùng Như Hải và Hoắc Vô Phong là hai Đại Thiên tướng tâm phúc của Đông Phương Tín. Hùng Như Hải dũng mãnh nhưng mưu lược không đủ, nhưng đầu óc Hoắc Vô phong lại linh hoạt hơn Hùng Như Hải nhiều. Tối nay có người tới Ly Tự Doanh truyền đạt lệnh của Đông Phương Tín, để gã nhanh chóng tới phủ tướng quân có chuyện quan trọng thương lượng, Hoắc Vô Phong cũng không phải không có hoài nghi, Đông Phương Tín không hề có thói quen triệu tập tướng lãnh vào thành nghị sự, nếu có hội nghị quân sự lại tập trung ở quân doanh.
Nhưng công văn truyền lệnh có ấn tướng quân không phải giả dối, Hoắc Vô Phong đương nhiên không ngờ trong thành lại xảy ra thay đổi lớn, gã lại cảm thấy, lần trước Sở Hoan đại náo Khôn Tự Doanh, Đông Phương Tín chắc chắn canh cánh trong lòng, lần này triệu tập tướng lãnh vào thành, chỉ sợ là có chuyện mật thương lượng, cho nên cũng chỉ mang theo vài tên tùy tùng vào thành.
Phủ tướng quân xảy ra biến cố, Sở Hoan phong tỏa tin tức, tin tức mới chỉ bên trong phủ tướng quân, cũng chưa truyền ra ngoài. Hoắc Vô Phong dẫn người tới trước phủ tướng quân, thân là quân nhân cảnh giác, khiến gã cảm thấy bầu không khí hơi khác thường, nhưng mà rốt cuộc khác thường ở chỗ nào, gã cũng không nói lên được. Gã đứng trước phủ tướng quân, tung người xuống ngựa, trầm giọng nói:
- Thiên tướng quân Ly Tự Doanh Hắc Vô Phong phụng lệnh tướng quân, tới bái kiến!
- Là Hoắc Thiên tướng, tướng quân đang chờ trong phủ.
Hộ vệ mặt không chút thay đổi nói:
- Xin mời Hoắc Thiên tướng nhanh vào bái kiến.
Hoắc Vô Phong vuốt cằm, đi lên hai bước, hộ vệ liền nói:
- Xin Hoắc Thiên tướng giao binh khí.
- Vì sao?
- Đây là tướng quân phân phó, chúng ta chỉ phụng lệnh làm việc.
Hoắc Vô Phong vươn tay tới eo, do dự một chút, đang muốn cởi bội đao, đột nhiên nói:
- Mấy người các ngươi cực kỳ lạ mắt, trước kia ta chưa từng gặp qua… !
Lông mày hộ vệ xiết chặt, Hoắc Vô Phong đã lui về phía sau hai bước, cười lạnh nói:
- Quả thực là tướng quân triệu kiến?
- Điều này còn giả sao?
Hộ Vệ trầm giọng nói:
- Hoắc Thiên tướng, tướng quân đang chờ, đừng để tướng quân sốt ruột.
- Không đúng.
Hoắc Vô Phong lạnh lùng nói:
- Các ngươi không phải người trong phủ tướng quân, giày của các ngươi không phải giày hộ vệ phủ tướng quân… !
Vài tên hộ vệ lập tức cúi đầu nhìn, Hoắc Vô Phong lạnh lùng nói:
- Quả nhiên là giả dối.
Gã biết chuyện không tầm thường, xoay người rời đi, nhảy lên ngựa trầm giọng nói:
- Đi mau!
Vài tên hộ vệ sao để Hoắc Vô Phong chạy thoát, rút đao trong tay, trầm giọng nói:
- Chạy đi đâu!
Hoắc Vô phong quay đầu ngựa lại, thúc ngựa rời đi. Gã biết mình đã trúng kế, suy nghĩ đầu tiên là tranh thủ thời gian ra khỏi thành. Tuấn mã như bay, phi được vài mét bỗng nhiên nghe được tuấn mã hí dài một tiếng, móng trước giơ lên. Hoắc Vô Phong kêu không tốt, hai tay dùng sức nhấn một cái trên lưng ngựa, cả người nhảy khỏi lưng ngựa. Tuấn mã kia hí dài ầm ầm ngã xuống đất.
Hoắc Vô Phong kinh hãi trong lòng, vọt người lướt qua, lúc rơi xuống đất đã rút đao trong tay, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói lạnh như băng:
- Hoắc Vô Phong, ngươi bước thêm một bước, ta dám cam đoan, ngươi lập tức chết dưới tên của ta!
Giọng nói kia lạnh lẽo như băng, trán Hoắc Vô Phong đổ mồ hôi, thật sự không dám chạy nữa. Gã chậm rãi xoay người, liền thấy cách đó không xa, Hiên Viên Thắng Tài cầm cung trong tay, giương cung cài tên, mũi tên chỉ thẳng vào gã.
Hoắc Vô Phong hoảng sợ trong lòng, quay đầu nhìn tuấn mã, con tuấn mã kia đang bị thương giãy dụa, đã bị Hiên Viên Thắng Tài bắng trúng chỗ yếu hại.
Gã đương nhiên biết rõ lai lịch của Hiên Viên Thắng Tài, thế gia võ huân số một đế quóc, thân là quân nhân không ai không biết không ai không hiểu. Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, Thần tiễn Hiên Viên Thiệu nổi danh thiên hạ, đường đệ của gã là Hiên Viên Thắng Tài mặc dù không có uy danh và tiễn thuật như Hiên Viên Thiệu, nhưng giờ phút này Hoắc Vô Phong nào dám lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược.
- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi… ngươi muốn làm phản?
Hoắc Vô Phong vô cùng tức giận, cầm đao trong tay, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mấy tên binh sĩ thủ hạ của gã sắc mặt biến đổi, ngay cả Thiên tướng cũng không dám động đậy, mấy tên tùy tùng cũng nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu nói:
- Tổng đốc đại nhân đang chờ ngươi, nếu hiện giờ ngươi rời đi, mưu phản không phải ta mà là ngươi, Hoắc Thiên tướng, cửa chính đã mở, mời Hoắc Thiên tướng vào phủ!
- Tổng đốc không có quyền hỏi tới quân sự.
Hoắc Vô Phong một tay cầm đao, một tay nắm chặt:
- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi không có quyền ra lệnh với bản tướng!
- Ta không có quyền, thế nhưng mũi tên của ta có thể.
Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:
- Nếu ngươi kháng lệnh, mũi tên của ta lập tức bắn chết ngươi, ngươi tin hay không?