61 Hiện tại, cho dù mỗi này Nhan Duệ đều ở bên cạnh, nhưng Ninh Vi Nhàn biết, có những thứ cô đã vĩnh viễn mất đi.
Đó là đứa con đầu tiên của cô, đứa con máu mủ ruột thịt của cô! Cô nhắm mắt lại, đã tỉnh cô không thể ngủ tiếp được nữa, nhưng Nhan Duệ đang ngồi ở bên giường cô, cô không muốn để anh phải lo lắng.
62 Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi. Rất nhanh, Nhan Duệ đã phải đi làm.
Ba mẹ, Nhan Tư Tư và Ninh Vi Nhàn rất lo lắng, Nhan Duệ quen sống tự do, nếu mỗi ngày sáng chín chiều năm đi làm, xem báo cáo và ký văn kiện, việc chưa xong lại còn phải đi xã giao tiếp… Anh chịu được sao? Nhưng Nhan Duệ rất vui vẻ, cho dù anh thích tự do, nhưng anh rất thông minh, lúc học đại học, một tháng có mấy tiết, thành tích của anh vĩnh viễn dẫn đầu, trên thế giới luôn có những nhóm người như vậy, cả đời thuận buồm xuôi gió, mọi mặt đều ưu tú làm người ta phải ghen tị.
63 Từ bữa tiệc trở về nhà, thể xác và tinh thần Ninh Vi Nhàn đều mệt mỏi. Cô đi vào nhà để túi dự tiệc xuống, lại nhìn thấy Chocolate đang vùi đầu dưới chân cầu thang.
64 Hình như tôi mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Giấc mơ về hai mươi mấy năm qua, nhưng cuối cùng mơ về năm năm đau lòng nhất.
Trong mơ là những người mà tôi yêu.
65 Nhìn vào giường lớn trong phòng ngủ, Nhan Duệ nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng. Anh vội đi tới chỗ tủ quần áo, mở ra nhìn, thấy bên trong không có bất cứ đồ gì của mình, liền hấp tấp vừa định đi tìm Ninh Vi Nhàn, xoay người lại đã nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng, cau mày hỏi anh: “Anh ở đây làm gì?”
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh tất nhiên là phải ở đây rồi.
66 Nhìn vào giường lớn trong phòng ngủ, Nhan Duệ nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng. Anh vội đi tới chỗ tủ quần áo, mở ra nhìn, thấy bên trong không có bất cứ đồ gì của mình, liền hấp tấp vừa định đi tìm Ninh Vi Nhàn, xoay người lại đã nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng, cau mày hỏi anh: “Anh ở đây làm gì?”
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh tất nhiên là phải ở đây rồi.
67 Theo thông lệ, màn khiêu vũ mở đầu sẽ là Ông Ngô khiêu vũ cùng bạn nhảy, nhưng ông lấy lý do tuổi cao nên đã nhờ Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn thay mình nhảy điệu mở đầu.
68 Uống cạn ly trà, Ninh Vi Nhàn nhìn về phía Nhan Duệ thấy anh mấy lần muốn nói lại thôi, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao, anh định nói gì?”
“Vi Nhàn …” Anh biết đêm qua cô rời đi, sáng dậy liền muốn hỏi cô tại sao, nhưng nhìn thấy cô cười thì lại không dám hỏi nữa, chỉ cảm thấy trong lòng chất chứa khó chịu.
69 Mấy ngày sau đó, Ninh Vi Nhàn không hề gặp Nhan Duệ, mà cô cũng không quan tâm anh ở đâu, chỉ sai người để ý động tĩnh tin tức bên báo chí, tránh việc lại tung ra xì căng đan mới.
70 Đứa bé trong bụng Ninh Vi Nhàn thật biết điều, mặc dù đã được hơn ba tháng nhưng nó vẫn ngoan ngoãn không hề phá phách, cứ như thể nó không tồn tại vậy.
71 Ninh Vi Nhàn vốn không có ý định so đo tính toán, bởi nói cho cùng thân phận của cô đã rõ ràng, nhưng người phụ nữ này năm lần bảy lượt cố tình khiêu khích, cho dù cô có là tượng đất cũng không thể hoàn toàn không có cảm nhận gì, huống chị cô ta cũng không phải người bình thường.
72 Ngồi vào trong xe, tài xế thấy chỉ có mình cô trở lại thì cảm thấy có điểm không hợp lý, nhưng Ninh Vi Nhàn chỉ cụp xuống hai mắt, nhẹ nhàng nói: “Lái xe đi.