Không dễ dàng, phải qua cả ba cửa, khiến Quan Doãn trút được gánh nặng như năm xưa vui mừng nhận được tin báo trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh. Dù sao, Tề Ngang Dương đã luôn nhấn mạnh rằng, nếu hắn không nhận được sự tán thành của Tề Toàn, thì chẳng những là đòn tấn công mạnh mẽ vào tình bạn của anh và hắn, mà còn mang đến những ảnh hưởng tiêu cực không thể xem nhẹ trong sự hợp tác giữa hai người.
Tề Toàn, nhân vật tôn nghiêm số ba Tỉnh ủy muốn treo thư pháp của hắn trong thư phòng, nếu Quan Doãn không mừng như điên thì đúng là gạt người. Dù sao, thư pháp có người hiểu thì cũng là một loại vinh quang, huống chi hắn lại được người có thể quyết định vận mệnh của vô số người, Phó Bí thư Tỉnh ủy Tề Toàn, tán thành!
- Bác cũng sẽ cho cháu một bức tranh chữ.
Trong khi Tề Toàn nói chuyện đã lấy một cuộn giấy trong giá sách ra. Giấy thẳng, còn rất mới, hẳn là mới viết chưa lâu, hơn nữa lại rất rõ ràng, hẳn là chính tay Tề Toàn viết.
Quan Doãn kính cẩn đưa hai tay nhận lấy, mở ra xem, thấy là một câu đối. Vế trên là: Được chức quan không vinh, mất chức quan không nhục, chớ nói quan chức vô dụng, địa phương toàn nhờ chức quan. Vế dưới là: Ăn cơm dân chúng, mặc áo dân chúng, chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng.
Câu đối giản dị, thuật ngữ cũng không hoa lệ, nhưng lại chất phác vì dân tình đập vào mắt, khiến Quan Doãn thêm kính nể ông. Hắn khẽ đọc một lần, trịnh trọng nói:
- Cảm ơn Bí thư Tề đã dạy bảo, cháu xuất thân từ tầng lớp dân chúng bình dân, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên câu nói này – chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng.
Tề Toàn càng lộ rõ phong cách cổ xưa hơn Tưởng Tuyết Tùng. Đồng thời, ngoài phong cách cổ xưa, lại lộ rõ cảnh tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Theo nhận định bằng nhãn lực của Quan Doãn, nếu Tề Toàn say mê thư pháp, không tới ba năm, nhất định đại thành.
Đương nhiên, dù sao Tề Toàn cũng là người trong quan trường, rất khó có thể hoàn toàn tĩnh tâm chìm đắm trong con đường thư pháp. Ông có thành tựu như hiện nay, cũng đã vượt qua được 90% người trong nghề. Nói đi cũng phải nói lại, trong quan trường không thiếu những cán bộ xem trọng cả đường làm quan lẫn thư pháp, nhưng những người có thể khiến thư pháp và nghề nghiệp đều khá thành tựu thì chẳng được mấy người.
Quan Doãn nhất thời bị câu nói số làm quan dựa vào ba phần may mắn, năm phần bối cảnh và bảy phần vận tác vừa rồi đưa vào suy tư, lại vừa đúng lúc Tề Toàn đưa cho hắn một câu đối cũng khiến lòng hắn xúc động – chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng – khiến cho hắn liên tưởng đến bối cảnh của ông cụ Dung, Lãnh Phong, và mẹ hắn, hay Tiểu Muội. Quả thật, hắn là dân chúng bình dân không rễ không cành, nhưng nếu ông cụ Dung và Tiểu Muội thật sự là người thân của Dung gia, nghe nói Dung gia ở Bắc Kinh có thế lực lớn mạnh, dường như là đứng đầu các thế gia ở Bắc Kinh, chẳng lẽ nói hắn cũng là người có bối cảnh thâm hậu sao?
Nếu tính cả Lãnh Phong đang ẩn sau lưng Lãnh gia, cùng với việc phía sau mẹ cũng có thể có một thế gia, nhiều thế lực như thế đan vào một chỗ, mà hắn hiển nhiên lại thành giao lộ của các thế lực đó, rốt cuộc hắn có thể còn được tính là dân chúng bình dân không?
Tính! Đương nhiên là tính!
Quan Doãn kiên quyết tự cảnh giới chính mình, tuy hắn hiện tại còn chưa đủ tư cách nói suông về quan niệm chấp chính, vì liên quan đến tuổi tác và cấp bậc, hắn cũng không thể bàn luận về lý tưởng khát vọng gì cả. Trước khi ngồi vào chiếc ghế chủ quản một phương, bất luận có ba hoa khoác lác gì đều là nói suông, là không tưởng, là viễn vông. Hắn từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, hơn nữa mẹ hắn luôn dạy làm người phải xuất phát từ thực tế, vĩnh viễn làm dân chúng bình dân mới vĩnh viễn không tắt mất tình càm vì nước vì dân đã ấp ủ trong lòng.
Lúc từ biệt Tề Toàn, Tề Toàn chỉ đưa ra thư phòng chứ không đưa ra cửa. Điền Viện lại nhiệt tình đưa đến cửa, mời Quan Doãn sau này đến nhà làm khách. Còn Tề Ngang Dương thì không nghi ngờ gì, phải đưa xuống lầu.
Không chỉ đưa Quan Doãn xuống lầu, anh còn muốn Quan Doãn cùng hắn tham dự một cuộc gặp gỡ.
- Em định buổi chiều phải đi Bắc Kinh…
Quan Doãn hơi khó xử nói. Hiện tại hắn chỉ muốn gặp mặt Hạ Lai, hơn nữa ông cụ Dung còn đang đợi hắn, nếu hắn bỏ qua Hạ Lai, chẳng màng đến ông cụ Dung đi theo Tề Ngang Dương thì quá tự nhiên, không thích hợp lắm.
- Ngày mốt anh cũng đi Bắc Kinh, em ngày mai đi là được rồi, chỉ hơn một hai ngày. Tết mà, không thư giãn một tí chính là bạc đãi chính mình. Vả lại em cũng khó lên tỉnh một chuyến, anh dẫn em đi mở rộng tầm mắt.
Tề Ngang Dương không chịu buông tha Quan Doãn, cười ha hả nói:
- Kim Nhất Giai đối với em cũng không tệ, xe cũng tặng, vậy người có tặng không?
Quan Doãn cả giận nói:
- Em là người tốt đó.
- Được rồi, trước mặt phụ nữ đẹp, đàn ông chẳng ai là người tốt. Em không phải không muốn, chỉ là không có cơ hội, hoặc là chính Kim Nhất Giai không chấp thuận. Nhưng anh thấy Kim Nhất Gia có cá tính, nhận định chuyện gì rồi thì sẽ không sửa đâu, có lẽ là định cùng em rồi. Em phải chịu trách nhiệm với cô ấy, nếu không thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.
- Chuyện anh và Kim Nhất Giai đính hôn sao rồi?
Quan Doãn hỏi. Ngẫm lại cũng thấy buồn cười. Người anh em sinh tử chi giao với anh lại yêu thương sâu sắc cô gái mà anh phải đính hôn.
- Không được tốt lắm. Cha anh để anh qua Tết đi gặp Kim gia rồi mới quyết định. Anh được cho phép quậy thêm một chút.
Tề Ngang Dương bất cần nói:
- Dù sao anh cũng không giành người phụ nữ của em. Yên tâm đi em Quan, về chuyện này, làm đại ca như anh vẫn có nghĩa khí đó.
Quan Doãn cười ha hả:
- Nếu em cũng vừa mắt cô gái mà anh thích, tranh giành với anh, thì anh sẽ làm sao?
Tề Ngang Dương trừng mắt:
- Giành thì giành, ai sợ ai chứ. Tình trường như thương trường. Dựa vào bản lĩnh thật sự, cuối cùng em ôm được người đẹp về là bản lĩnh của em, anh chịu phục. Nhưng cuối cùng người đẹp theo anh, thì em cũng phải tâm phục khẩu phục, không thể làm người vì phụ nữ mà bỏ anh em.
- Ha ha, sao có thể như thế được?
Quan Doãn nhất thời cười to, dưới sự chỉ huy của Tề Ngang Dương, rẽ trái rẽ phải, đi đến Thành Giác Trang.
Tô Mặc Ngu đang ở Thành Giác Trang.
Thành Giác Trang là một thôn nhỏ trong thành phố, ở đường vành đai phía tây thành phố Yến. Điểm khác biệt với những thôn nội đô khác chính là trong Thành Giác Trang, tất cả đều là những khu biệt thự hai tầng. Phần lớn biệt thự đều được cho thuê, có khi cho cá nhân thuê, cũng có khi cho công ty thuê cả tòa nhà để làm văn phòng.
Tô Mặc Ngu thuê một tòa lầu hai tầng nhỏ, diện tích khoảng 200 mét vuông, tiền thuê một tháng là hai ngàn tệ. Một năm tốn hơn hai trăm ngàn đối với cô cũng không phải là chuyện nhỏ, chủ yếu vì cô muốn có một chỗ an thân ở thành phố Yến. Cô không thích không khí lạnh như băng trong khách sạn, cảm thấy ở trong tòa lầu nhỏ này có cảm giác gia đình. Hơn nữa Thành Giác Trang là nơi yên tĩnh khó có, cũng hợp với tính tình không màng danh lợi như cô.
Dưới sự chỉ dẫn của Tề Ngang Dương, Quan Doãn lại lái vòng vèo trong Thành Giác Trang, rốt cuộc đến được dưới lầu nhà Tô Mặc Ngu. Tề Ngang Dương cũng không lên lầu, gọi điện thoại cho cô xuống. Đang lúc đợi Tô Mặc Ngu, ánh mắt Quan Doãn chợt lóe lên, nhìn vào nhà hàng xóm cạnh nhà Tô Mặc Ngu.
Khoảng cách các tòa lầu nhỏ trong Thành Giác Trang cũng nhỏ. Khoảng cách giữa hai nhà khoảng một mét, cơ bản là rất sát nhau. Hàng xóm Tô Mặc Ngu là một công ty, trên cửa treo bảng hiệu bằng gỗ trắng chữ đen, trên đó viết vài chữ to: Văn phòng ký giả tại Thành phố Yến của Báo Thanh niên Quốc gia.
Quan Doãn không hề ngờ rằng Báo Thanh niên Quốc gia và hắn có chút liên hệ nào, cửa vừa mở ra, hai người một trước một sau nối tiếp mở cửa bước ra. Người đi đầu hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, đầu hơi hói, vóc dáng cũng không thấp. Người đi sau anh ta là một người còn trẻ, xem như là sinh viên, hơi ngây ngô e lệ.
Người đi trước ra đến cửa, mở cửa xe ngồi xuống nói:
- Tiểu Hạ, cậu tốt nghiệp đại học xong cứ tới đây, văn phòng phóng viên sẽ lập tức thành lập công ty văn hóa.