1 Đêm càng về khuya càng náo nhiệt. Trên đời này chỉ có một loại nghề như thế.
Kỹ viện.
Từ cổ chí kim, thứ nghề xác thịt bán rẻ tiếng cười này đã bị xem là trơ trẽn.
2 “Nhân sinh tựa như… một bầu sương, ai người… thanh tỉnh lại tự sầu. Sống một ngày, rượu một vò, uống cho… uống cho trời đất cũng mịt mờ… ha ha ha…cũng… mịt… mờ…”
§
Ba tiểu đồng dìu Lý Mộ Tinh rời khỏi Phương Tụy hiên.
3 Người tìm hoan mua vui, kẻ gượng cười đon đả, còn ai nghe thấy tiếng khóc ai oán vọng vang trong gió kia. Dù có người nghe được thì liệu có ai để ý…
Nơi chốn yên hoa, mệnh bạc chỉ mành, dễ vào mà khó ra.
4 Nam nhân như vậy… trước đây không hề gặp qua, về sau cũng không còn nữa… Cớ sao bọn họ không thể quen nhau sớm hơn sáu năm?
§
Chuyển đề tài, chúng ta nói tiếp về Lý Mộ Tinh.
5 Từ ánh mắt của Thượng Hồng, y lại đột nhiên nghĩ đến đôi mắt của Thượng Hương, bên dưới đôi mắt mỹ lệ quyến rũ hồn người kia vốn là người thế nào đây?
§
Đêm thu khuya hàn khí nặng nề, trời tối tắm nước lạnh thế này e Lý Mộ Tinh khó mà quên nổi.
6 Nguyễn quả phụ lướt sát người kia thì bỗng một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, nàng ngây ngẩn rồi quay phắt lại nhìn chằm chằm người vừa bị nàng đẩy ra.
7 Hắn không hận tên thư sinh kia, vì nếu không có tên thư sinh đó hắn làm sao biết được người không háo sắc chưa chắc không tham tiền, tín nghĩa nơi con người nói ra thường rất hiếm ứng với phẩm hạnh.
8 Nụ cười vui mừng chân thật xuất phát từ đáy lòng không sảm nửa phần giả ý, khuôn mặt mỉm cười lóng lánh trong ngần tinh khiết như viên trân châu.
Y ngắm đến ngây ngất, đến quên cả mọi thứ xung quanh.
9 “Khó quên nhất ấy thơ người xưa, đáng khinh nhất lại nỗi niềm tương tư… Tương tư lưu giữ không chỗ dụng, lụa mỏng chẳng giấu được kỳ nhân… Xuân đến lại trông đậu đỏ nở, nhưng nào ai đến hái… Khói hoa giữa trời đầy sao băng, đơn độc tấm chân tình phong lưu phai nhạt…”
§
L ý Mộ Tinh hậm hực xoay người bỏ đi, vừa ra hậu viện y đã không tự chủ được mà đưa tay lướt qua môi mình.
10 Lý Mộ Tinh, Lý Mộ Tinh, ngươi không biết ta, ta chẳng quen ngươi, từ nay về sau lại thành người xa lạ…
§
“Phịch!”
“Choang!”
Tiếng trước là tiếng hai người va vào nhau, tiếng sau là tiếng chén thuốc rơi xuống đất, Lý Mộ Tinh bị lực va chạm đẩy lui mấy bước.
11 …hắn ngồi bên nhuyễn tháp, đưa tay từ tốn vuốt ve khuôn mặt đã hao gầy rất nhiều kia. Thật không thể tin, mới chỉ hai tháng mà hắn đã nhung nhớ con người này đến vậy.
12 Thượng Hương… Thượng Hương… làm sao có thể ra đi như vậy? Phong thư kia… hắn còn nợ y một câu trả lời…
§
Lý Mộ Tinh ngủ một giấc ngon lành, còn mơ thấy cả mộng đẹp.
13 Chỉ cần trong trái tim Lý Mộ Tinh có một góc nhỏ nhoi cho hắn thì dù phiêu bạt đến chân trời nào, hắn cũng không thấy cô đơn. Bất kể đi đến đâu vẫn luôn có một người nhung nhớ hắn, vậy là đủ rồi.
14 “Tống huynh, trong giao hảo ngày thường giữa chúng ta huynh cũng chiếu cố ta rất nhiều, Lý Mộ Tinh ta cảm kích bất tận. Cái gì ta cũng có thể nhường cho huynh, chỉ có Thượng Hương… dù huynh có thật sự tranh giành với ta thì ta cũng tuyệt đối không nhường nửa bước.
15 “Ta vẫn thấy có lỗi với phụ mẫu của mình… nhưng ta không hối hận…”
“Không thể lưu lại hậu thế cho Lý gia ta cũng thấy có lỗi với phụ mẫu, thế nhưng… ta tuyệt đối không hối hận, vì có ngươi bên cạnh ta… đã đáng giá lắm rồi.
16 …bên ngoài đang là trời tháng sáu, cây lá xanh tươi và hoa khoe sắc thắm, chim hót véo von cùng bướm múa lượn bay, nhân gian phong cảnh hảo hợp, nhân sinh phong nhã hào hoa.
17 Hai cánh tay vòng lên cổ tình nhân, tự động dâng lên đôi môi thơm nồng làm câu nói tương tư.
Hận sao đêm xuân ngắn ngủi…
§
“A Vượng, còn bao xa nữa mới tới thành Tấn Giang vậy?”
“Lý gia, nhanh lắm mà, qua Đại Bộ chừng bảy dặm sẽ đến nội thành Tấn Giang ngay.