1941 Hạ Tưởng có một giấc mộng vẫn cất giấu dưới đáy lòng chưa bao giờ nói với ai. Tuy rằng giấc mộng đó ẩn sâu nhưng không lúc nào là không nhắc nhở Hạ Tưởng "Làm quan một kỳ, tạo phúc một phương".
1942 Lái xe không chạy trốn bởi đã bị dọa cho choáng váng. . . Nhưng chủ hàng đi cùng lái xe đã không thấy đâu, mượn thời cơ đi nhà vệ sinh, đã trốn không biết tung tích.
1943 Ngay đợt áp lực thứ hai, Trương Lực rốt cục mở miệng. Lúc trước ở Dương Thành, Trương Lực bị bắt nhưng từ đầu tới cuối đều không nói gì như thể câm điếc vậy.
1944 Theo Trương Lực, Mộc Phong và Hứa Quan Hoa lần lượt mở miệng, lấy sự kiện Ngô Hiểu Dương xâu chuỗi trở thành một vở kịch mưa gió liên hoàn, rốt cục cũng sắp tới thời khắc thu lưới toàn diện và quyết chiến cuối cùng.
1945 Dương Thành. Trong phòng chăm sóc đặc biệt. Mấy người chăm sóc bên cạnh Quý Như Lan, hai mắt đẫm lệ. Đều là người thân của Quý Như Lan, tự nhiên là đều thật tâm, chân tình quan tâm tới cô.
1946 Không sai, màn kịch hay ho mà người ta đã dày công chuẩn bị cho Hạ Tưởng là, cho dù ngày hôm nay Hạ Tưởng có thừa nhận những lời chỉ trích đối với hắn hay không, cũng không cần biết có thể nắm được Trương Lực, khiến khẩu cung của Trương Lực trở thành lời chứng hữu lực buộc tội Hạ Tưởng hay không, đều phải làm to chuyện.
1947 Chuyện ngày hôm nay, kỳ thực không nên để Vương Nhâm Cửu ra mặt. Nhưng thứ nhất là do trách nhiệm, thứ hai là do quan hệ tâm đầu ý hợp giữa y và người đứng phía sau, dựa trên hai nguyên nhân này, nhất định phải để y ra mặt trực tiếp so chiêu với Hạ Tưởng.
1948 Cùng lúc Hạ Tưởng và Vương Nhâm Cửu đối chọi nhau gay gắt, hội nghị kinh tế lần thứ nhất mà sau khi Liên Nhược Hạm về nước tổ chức, giành được sự nhận thức chung rộng rãi, đồng thời làm tốt công tác tiền kỳ.
1949 Ngô Hiểu Dương thoải mái nằm ở bệnh viện ngủ trưa. Ăn no ngủ ngon, hơn nữa lại có y tá mỹ nữ làm bạn, nếu không phải miệng vết thương còn hơi đau, hiện tại Ngô Hiểu Dương thật đúng là thần tiên.
1950 Hạ Tưởng quả thật cũng không lo ngại. Lúc ấy phun ra một ngụm máu tươi, một là do xúc động phẫn nộ, hai là bởi vì Trương Lực chết, khiến hắn bi phẫn trong lòng, và lồng ngực tích tụ nhiều bất bình và phẫn nộ.
1951 72-73 thiếu. Gần đây, tâm trạng của Vệ Tân cũng không xấu lắm. Không chỉ bởi vì sự nghiệp của cô không ngừng phát triển, mà còn bởi vì Tống Nhất Phàm đã từ một cô bé hay xúc động trước kia, dần dần trưởng thành, thành một mỹ nhân tao nhã thanh lệ, mỗi khi giơ tay nhấc chân, ngoại trừ càng ngày càng thành thục gợi tình, còn có nét lịch sự tao nhã khiến cho tim người khác phải đập mạnh.
1952 Giống như Vệ Tân, Tống Nhất Phàm gần đây tuy rất vui vẻ nhưng vẫn có một chút tâm phiền ý loạn. Không phải bởi vì bên cạnh có quá nhiều người theo đuổi, mà là bởi vì trong đám người theo đuổi đó có một người không bình thường, khiến cô nhức đầu vô cùng.
1953 Đêm gió mùa xuân mê say ở Dương Thành, Hạ Tưởng và Hứa quan Hoa, Mộc Phong cùng nâng ly uống rượu chung vui. Cũng là từ lúc Hạ Tưởng đến Dương Thành tới nay, đây là thời khắc nhẹ nhõm và thoải mái nhất, hắn xưa nay uống rượu vô cùng dè dặt, rốt cục cũng đã thoải mái chè chén một phen, uống đến nổi có chút men say.
1954 Cùng lúc Hạ Tưởng trên đường đến thành phố Mai Hoa, Tào Vĩnh Quốc cũng bay từ tỉnh Hắc Liêu sang Bắc Kinh. Thời khắc cuối cùng quyết định vận mệnh của Tào Vĩnh Quốc đến rồi.
1955 Bắc KinhNhà của Lão Cổ. Lão Cổ ngồi dưới ánh nắng trời chiều, ngồi hứng ánh nắng ban chiều, khẽ nhắm mắt lại, lộ ra thần thái hiền hòa nhã nhặn, nói với mấy vị quan quân đứng trước sau mình:- Đừng cho rằng Hạ Tưởng còn trẻ, cấp bậc thấp thì coi thường hắn, mạng lưới quan hệ của hắn hiện giờ rộng lớn, còn lớn hơn nhiều so với trí tưởng tượng của anh.
1956 Có lẽ đối với nhiều người mà nói, đêm khuya là thời khắc đẹp và đa tình. Dưới sự che chở của bóng đêm, dưới ánh đèn chiếu rọi, rất nhiều điều ban ngày không dám nói sẽ có dũng khí nói ra, có nhiều việc ban ngày không dám làm cũng có dũng khí làm ra.
1957 Theo cấp bậc, Lâm Song Bồng và Hạ Tưởng cùng cấp. Ông cụ nhà họ Quý nói để Lâm Song Bồng ở bên cạnh Hạ Tưởng học hỏi là lời nói khiêm tốn, Ủy viên tỉnh ủy, Bí thư thành ủy Dương Thành không thể vây quanh Phó bí thư tỉnh ủy.
1958 Sự việc do Vệ Tân và Tống Nhất Phàm gây ra. Vệ Tân thích yên tĩnh và ở một mình, gần gũi một chút với Tống Nhất Phàm, với Liên Nhược Hạm cũng có cảm giác xa cách.
1959 Đối với việc Hạ Tưởng và nhà họ Quý đã tìm được tiếng nói chung, Trần Hạo Thiên cảm thấy vô cùng vừa lòng. Kỳ thực trước khi Hạ Tưởng đến nhà họ Quý, Trần Hạo Thiên đã đoán được phần nào thái độ của nhà họ Quý, biết được trong vòng một khoảng thời gian khá dài sau này, nhà họ Quý và Hạ Tưởng sẽ bắt tay nhau cùng tiến.
1960 Hóa ra Cổ Ngọc trực tiếp gọi điện thoại là để xin viện binh, nhìn thấy vẻ mặt tức giận hai mắt phun lửa của Cổ Ngọc, rất ít khi nhìn thấy Cổ Ngọc tức giận, Hạ Tưởng cũng không khỏi sửng sốt.