21 Thân thể Đoạn Niết rất nặng, lại rất lạnh, không chút độ ấm. Hắn suy yếu đến mức độ này, từ khi có được Bích hồng linh châu, ta cũng chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ.
22 Ngôi Linh Quân không đưa tới giải dược, y đưa tới một người, một nữ nhân.
Nàng mang theo tín vật của Ngô Linh Quân, tự xưng là giáo chủ của Thi Thông giáo – đệ nhất giáo ở Ngô Địa, tên Tô Lạc.
23 Da thịt bao phủ một tầng mồ hôi mịn, ta chống ở hai bên Đoạn Niết, chỉ dùng lực phần hông, bởi vậy cũng không tính quá mệt mỏi. Chẳng qua là tình dục giày vò, thói quen Đoạn Niết đâm rút thô bạo mãnh liệt*, thân thể này cũng không cách nào giả vờ, lại khó thích ứng loại hoan ái không nóng không lạnh này.
24 Giải dược của Tô Lạc chế thành đúng hạn, sau khi Đoạn Niết uống vào không có gì khác thường. Nhưng ta lo lắng, muốn Tô Lạc ở ngốc đến hết mùng một rồi mới đi, để ngừa sinh biến.
25 “Xem ra ta đã đoán đúng. ” Hắn lộ ra biểu tình quả nhiên là vậy, lại khiến ta lập tức ý thức được hắn vừa rồi chỉ là gạt ta mà thôi.
Ta đưa muỗng thuốc cuối cùng đến bên môi hắn, cố gắng chống đỡ vui vẻ nói: “Hoàng huynh không cần lo lắng, ta sẽ vì huynh tìm tới thuốc hay chữa bệnh, rất nhanh huynh sẽ khá hơn.
26 Không thể trông cậy vào Phật tử, nhưng ta vẫn không muốn buông tha cho hy vọng. Phàm là có một khả năng nhỏ nhoi, ta cũng không nguyện buông tha.
Ta phát bảng vàng kêu gọi danh sĩ*, chỉ cần có thể dâng lên thuốc hay, hoặc là có biện pháp kéo dài tính mạng của Đoạn Niết, ta liền cho phép bọn họ cả đời hưởng vinh hoa phú quý.
27 Suy yếu của Kim thiềm cổ đến quá nhanh, chỉ qua mấy ngày, Đoạn Niết liền ngay cả đường cũng đi không được nữa rồi.
Đằng Lĩnh hạ xuống càng nhiều tuyết, trời đất bao phủ trong tấm áo bạc.
28 Sau đầu thất* Đoạn Niết, các chư hầu lần lượt rời đi, chỉ để lại Thân Lộc cùng một ít quan viên của Thượng Địa. Phượng vương không người thừa kế, truyền thừa tước vị còn cần ta định đoạt.
29 Ta đứng trong trong xuân sắc mông lung, xung quanh sắc màu rực rỡ, côn trùng râm ran, cách đó không xa là một hồ nước khổng lồ. Mặt hồ như gương, dường như nối thẳng đường chân trời.
30 Phụ vương ta lúc tại vị (*còn giữ ngôi vua) cử hành triều kiến lần cuối cùng, Tề Phương Sóc dẫn theo Bạch Liên đến Đằng Lĩnh sắc phong Thế tử, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng Bạch Liên tiếp xúc với Đoạn Niết, ta không biết ngọc bội này có phải lần đó Đoạn Niết đưa cho nó hay không.
31 Gió biển lạnh như băng phả vào mặt, tựa như lưỡi dao gào thét, cắt đi từng tấc da tấc thịt. Ta lẳng lặng đứng ở mặt biển mênh mông bát ngát, mớ cảm xúc phức tạp xoắn xuýt vào nhau, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm.
32 Ta cỡ nào muốn cái gì cũng không làm, cứ nhìn hắn như vậy, cẩn thận miêu tả ngũ quan của hắn, mơn trớn mỗi một dấu vết nhỏ bé thay đổi theo năm tháng trên khuôn mặt hắn.
33 Sau khi ta trở lại thuyền, đích thân viết một chiếu thư, thổi phồng Ma Vân Tự đến trên trời dưới đất, nói bọn họ là đương kim Thánh giả, ẩn thế đại năng*, một lòng cầu Phật không ham danh lợi phàm trần, ta vô cùng khâm phục phẩm đức như thế.
34 Thời điểm rời đi chỉ một người, lúc về lại dẫn theo một quốc sư, nghĩ cũng biết sắc mặt Thân Lộc hẳn là khó coi. Nhưng ván đã đóng thuyền, y biết rõ khuyên ta vô dụng, vì vậy trong cơn tức giận trở về Thượng Địa.
35 Ta biết không nên quá dồn ép hắn, cũng biết tức nước vỡ bờ, làm ra chuyện gì đều dễ dàng lưỡng bại câu thương. Nhưng có đôi khi, chính là rất không cam tâm.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại lễ tế Thiên, chọn ngày lành giờ tốt* cử hành tại đền Thần.
37 Ta dường như còn trong mộng chưa tỉnh, giấc mộng này hoang đường như vậy tươi đẹp như vậy, nhưng trên thân thể truyền đến đau đớn lại nói cho ta biết đây không phải là cảnh trong mơ.
38 Ta lấy cớ bị thương nằm trên giường hơn nửa tháng, mỗi ngày Đoạn Niết đều đến thăm ta, kỳ thật ta đã tốt, ngoại trừ tay vẫn không làm được gì, miệng vết thương cũng không còn đau nữa.
39
Ngoại trừ lần cường hôn hắn kia, ta cũng chưa từng cùng hắn môi lưỡi quấn quýt thân mật như thế này.
Răng khẽ cắn vào môi nhau, có chút đau có chút ngứa, hai đầu lưỡi giống như linh xà nhảy múa, dây dưa không ngớt, nước bọt theo khóe môi chảy xuống, lưu thành một đường tê dại.
40 Từ một khắc nghe được cái tên Sở Thiệu Vân kia, ta đối với y liền không có hảo cảm, nói ta bụng dạ hẹp hòi cũng được, mắt không chứa nổi một hạt cát* cũng tốt, dù sao ta cùng y đã định trước không thể vui vẻ hòa thuận a.