41 Tan việc, quay lại phòng làm việc, Úc Tử Ân không ngờ Dịch Noãn từ sân bay gọi điện thoại tới, la hét muốn được cô chứa chấp mấy ngày. Sợ cô bé bị lạc thì khó ăn nói với Dịch thiếu, cô chỉ có thể lái xe tự mình đến sân bay đón cô bé, mới vừa gặp được người, cô bé đã hấp tấp kéo cô đến Thập Tam Lâu ăn cơm.
42 “Dịch thiếu, xin lỗi, cô bé tới đây tôi lại không nói với anh một tiếng. ” Thấy chết mà không cứu thật sự không phải là tác phong của cô. “Tiểu Ngũ, thật ra là cháu tự tìm đến chị Úc, chú cứ xem như cháu cùng chị ấy là bạn thân, không đúng, coi như nể mặt của chị Úc, đối với chuyện của cháu sẽ bỏ qua chứ?” Cô nhóc vội tìm đường, đột nhiên dùng sức kéo mạnh hai tay của Dịch Khiêm.
43 "Đã thiết kế xong chưa?" Mới nghe đến việc, cô nhóc vội đứng dậy từ trên thuyền, chạy như bay đến bên người cô, hấp ta hấp tấp đuổi theo. "Đã thiết kế tốt rồi, để chị xem nào, nếu như không vừa người, chị sẽ chỉnh sửa một chút cho em.
44 Úc Tử Ân gật đầu một cái, ngước mắt khẽ quan sát anh, áo T-shirt màu trắng và quần vải ka-ki bình thường, nổi bật bộ dáng ưu nhã, có lẽ là bởi vì không cần đi làm, nên quần áo của anh khá đơn giản.
45 Cùng với tiểu nha đầu làm ầm ĩ hai ngày, Dịch Khiêm đột nhiên trở thành tài xế miễn phí của hai người, cho đến khi hai người tiễn tiểu nha đầu lên máy bay về Bắc Kinh, lúc này Úc Tử Ân mới thở phào nhẹ nhõm.
46 "Gần đây ông ấy coi trọng mảnh đất Tây Thành kia, nhưng mà công ty Bảo Úc không nắm được, gần đây đang tìm người hợp tác, anh cũng là người trong giới kinh doanh, có tìm được người nào thích hợp để hợp tác không, đề cử cho tôi với?"Vấn đề này nếu Đường Minh Lân không chịu giúp một tay, vậy cô cũng không còn cần thiết hỏi nữa anh, hỏi nhiều ngược lại có vẻ lúng túng, cầu xin anh đại gia cũng khiến cho cô cảm thấy rất thấp kém.
47 Nói đến yêu là một chuyện rất xa xôi. Tuy nói xa xôi, nhưng tưởng tượng lại thời điểm đó, cảm thấy thời gian 5 năm cũng không có mang đi cái gì, rất nhiều thứ vẫn ở chỗ cũ gần trong gang tấc.
48 Trong phòng làm việc, Hạ Khương Tuyết liếc nhìn Úc Tử Ân một cái, bất đắc dĩ thở dài, quay đầu ngồi lại ghế làm việc. "Ân Ân, nơi này là công ty, mà em luôn luôn là người làm chuyện có chừng mực, mặc kệ em và phó tổng Diệp có hiểu lầm gì, cũng không nên đem chuyện cá nhân xen lẫn vào chuyện công ty, biết không?""Ừ, em hiểu!" Gật đầu một cái, cô cũng không muốn giải thích quá nhiều vì chuyện này, hít một hơi thật sâu, "Tổng giám, em muốn xin nghỉ mấy giờ, có chút chuyện riêng.
49 Nhận lấy tài liệu, mới nghe thấy cô hỏi, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo khẽ cười một tiếng, nụ cười nhạt nhòa khó nén chứng tỏ bây giờ anh đang rất vui vẻ.
50 Đem về tin tức tốt cho Úc Bảo Sơn, mới nghe đến công ty hợp tác là tập đoàn QM thì Úc Bảo Sơn chấn động ngay tại chỗ, một lúc lâu vẫn không bừng tỉnh.
51 Lành lạnh quét mắt "gian phu dâm phụ" ân ái không coi ai ra gì kia, Thẩm Bùi Bùi rất là khinh thường khẽ hừ một tiếng, quay đầu có bộ mặt phớt tỉnh nhìn Úc Tử Ân: "Cậu, mặc kệ tới mấy, cậu đều là chánh cung nương nương, chỉ cần cậu còn chưa thối vị nhượng hiền, họ tới một cậu giết một, tới hai cậu bắt cả đôi!""Thân yêu, cậu quên à, tớ đây chỉ là chánh cung nương nương trên danh nghĩa, ở giữa chánh cung cùng mối tình đầu, cậu cảm thấy lấy tính tình Đường Tam thiếu, anh ấy sẽ lựa chọn người nào?"Khẽ cười một tiếng, cô nhàn nhạt quay đầu nhìn hai bóng người đã chú ý tới bên này, độ cong khóe miệng yếu ớt tùy ý giơ lên, "Không phải tớ không có lòng tin đối với mình, cũng không phải là sức quyến rũ của tớ không đủ, trong lòng anh ta rõ ràng, ai cũng không thay thế được, mà tớ, cũng không nghĩ muốn thay mặt.
52 Cho đến hôm nay, rốt cuộc Úc Tử Ân đã cảm nhận được cái gì gọi là lời nói rất đáng sợ, xì căng đan bay đầy trời. Ngày hôm qua tại phi trường nhận cuộc điện thoại kia, lại được đám báo chí truyền thông thêm dầu thêm mỡ đem theo đủ loại phiên bản tung ra làm tin giật tít ở trang đầu, vợ chồng Đường Tam công tử lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông, rồi nhân vật mới ra trường cũng nhận được sự chú ý.
53 Không khí có chút lúng túng. Nhìn người phụ nữ trước mặt, Lam Mộ Duy đột nhiên cảm thấy Úc Tử Ân đối với anh vô cùng lạnh nhạt và xa lạ. Chuyện đã qua nhiều năm rồi, có lẽ năm tháng đã làm cô kiên cường và mạnh mẽ hơn.
54 Thời gian tan việc vừa đến, mấy Cật Hóa (người tham ăn) phòng làm việc liền bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, thường là buổi chiều không có nhiệm vụ đặc biệt nặng nề, mỹ nữ cả tòa lầu cũng sẽ tìm tìm phòng ăn thuận tiện lại có món ngon giải quyết thời gian bữa trưa nhàn nhã.
55 Lần đầu tiên mời anh ấy ăn cơm ở Thập Tam Lâu, bởi vì gặp phải Lam Mộ Duy, bữa cơm này thật vô vị tẻ nhạt, cuối cùng cô đành nhếch nhác thoát ra. Lần này muốn cảm ơn anh đã giúp cha cô một tay, lại không thể mời anh đến nhà hàng cao cấp dùng cơm thì thật tầm thường, cô suy nghĩ trước sau thật lâu, lúc này mới nghĩ tới mời anh đến một chỗ đặc biệt.
56 Sống nhiều năm như vậy, đã gặp qua nhiều loại người, những năm trước đây bà cũng hay giới thiệu bạn trai cho Ân Ân xem mắt, nhưng chỉ có người đàn ông này khiến cho bà có ấn tượng đặc biệt.
57 Trong buổi họp sáng, Hạ Khương Tuyết báo cáo nhiệm vụ, dự án mùa thu hợp tác với công ty Y. JO vốn do Úc Tử Ân dẫn đoàn sang Hồng Kông đàm phán, nhưng đích thân phó tổng Diệp Tư Mẫn mở miệng, thuận nước đẩy thuyền nhúng chân vào, dự án liền từ trong tay Úc Tử Ân đi vòng qua tay cô ta, do cô ta toàn quyền phụ trách.
58 Bước chân dừng một chút, sau khi Dịch Khiêm nói vài câu với mấy người ngoại quốc bên cạnh, thư ký Văn Khâm dẫn bọn họ đi về phía bên ngoài. đi lên trước, anh an tĩnh nhìn cô, cười nhạt, vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, “Úc tiểu thư.
59 Có lẽ là nhìn thấy mặt Dịch Khiêm, tổng giám Lý thật đúng là hào phóng cho Thụy Nhĩ thời gian, nếu là ôn chuyện, Úc Tử Ân cũng không tiện có mặt ở đây, có ý định trở về phòng họp, chờ đợi Tương Tương đưa tài liệu tới.
60 Vốn cô tính là mình mời cơm, đến cuối cùng vẫn là Dịch Khiêm trả tiền, làm cho Úc Tử Ân rất là ngại. Sau khi đưa Tổng giám đốc Lý về khách sạn, Dịch Khiêm lại bảo tài xế đưa Úc Tử Ân về công ty, không khí trong xe vô cùng tĩnh lặng, nó ngăn cách cái nóng chói chan bên ngoài"Dịch thiếu, chuyện ngày hôm nay lại bắt anh giúp đỡ! Tôi đúng là vô dụng mà.