101 Vào giữa trưa, trong viện bảo tàng, sau khi ăn cơm hai người trực tiếp trở về khách sạn, trời nóng nực, ai cũng không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng làm việc.
102 Sau khi trở về nước, ai bận việc người nấy, vì chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế, Úc Tử Ân càng đâm đầu ở phòng thiết kế với mật độ thường xuyên, mỗi ngày đều làm việc theo một đường thẳng: đi làm, sau đó trở về phòng công tác vẽ thiết kế.
103 Từ khách sạn đi ra, Úc Tử Ân đứng ở đầu đường đón xe, gió đêm thổi tới, mang theo cái lạnh nhè nhẹ. Tháng ngày qua, cô từ một người không biết hoàn cảnh máu chó như thế sẽ được trình diễn trên người mình, hôm nay mối quan hệ giữa ba người bọn họ làm cho người ta lúng túng, về sau ai cũng không được thoải máiNghĩ đến cái này, cô không khỏi nhíu lông mày, một đôi bạn tốt đồng thời thích cùng một người đàn ông, chuyện tốt như thế làm sao lại đụng đến người cô?Cười khổ một tiếng, cô ghé đầu nhìn con đường phía trước, thấy có xe tới, đang nghiêng thân thể chuẩn bị đưa tay đón, sau lưng đột nhiên có một cỗ lực lượng kéo cô lại, ngay sau đó là gương mặt bị dán chặt vào lồng ngực của người kia, trong hơi thở quẩn quanh mùi thơm quen thuộc, hương cỏ cây nhàn nhạt và nhịp tim đập mạnh mẽ, nhất thời để cho cô tỉnh táo lên.
104 Không được dụ dỗ đại thiếu gia, để tôi ngủ, khi Úc Tử Ân đang muốn đứng dậy, người trên giường đột nhiên đưa tay kéo cô trở về, người đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt ra, có lẽ bởi vì bị bệnh, gương mặt anh tuấn giờ lại thêm mấy phần yếu ớt, "Ân Ân, đừng đi được không.
105 Nhận được điện thoại hẹn ăn cơm của Thẩm Bùi Bùi, vừa đúng Úc Tử Ân tan việc đầu tiên là chạy tới phòng thiết kế, đúng lúc cách chỗ hẹn ăn cơm không xa, mặc dù bận rộn hơn nữa, Thẩm Bùi Bùi hẹn cô ăn cơm, cô cũng sẽ không cự tuyệt, trừ phi là đi làm kỳ đà cản mũi.
106 Quản lý đổi ghế lô lớn nhất trong hội sở, tám chín người làm thành một bàn, cũng có vẻ sôi nổi. Lúc ngồi xuống, Thẩm Bùi Bùi cố ý kéo Úc Tử Ân tới cạnh mình, nhường chỗ cho người đàn ông còn chưa tới xem mắt, khiến tất cả đàn ông ngồi bên cạnh không có cơ hội đụng tới chỗ bên cạnh, khí thế bá đạo giết tất cả đàn ông ở đây trở tay không kịp.
107 "Cũng được!" Gật đầu một cái, Thẩm Bùi Bùi quay đầu nhìn Úc Tử Ân, "Bảo bối ăn chút đồ đi, gần đây công việc bận rộn, em yêu cũng không ăn ngon bữa nào.
108 "Nếu là thất lễ, hôm nào tôi sẽ tự mình xin lỗi. Những thứ kia đối với tôi mà nói đều không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là, tôi muốn cho em một lời giải thích.
109 Lúc Úc Tử Ân tắm xong ra ngoài, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, đi lại cầm lấy, nhìn cái tên hiện bên trên, thấy mấy chữ “Đường Minh Lân”, cô tiện tay đặt lại trên bàn, không hề muốn nghe điện thoại của người kia.
110 Đứng bên cửa, Đường Minh Lân nhìn người đứng bên cửa, cười nhẹ, gương mặt không che dấu được sự hài lòng, “Dịch thiếu, làm sao anh lại biết tới nơi này?”Chậm rãi bừng tỉnh, Dịch Khiêm thu hồi ánh mắt trên người Úc Tử Ân, hơi liếc nhìn người trước mặt, quan sát tinh tế vài giây, xác định hắn sáng sớm mới xuất hiện ở nơi này cũng không phải là ở chỗ này qua đêm, gương mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ, “Tôi tại sao lại ở chỗ này không quan trọng, ngược lại là anh…anh tại sao lại ở nơi này? Không phải nói bị ốm hả? Bị bệnh nên ở nhà dưỡng bệnh cho tốt mới đúng.
111 Trước buổi họp báo tác phẩm cuộc thi thiết kế thời trang ở Paris, Úc Tử Ân nhìn tác phẩm thiết kế trong cuộc thi vẫn chưa xong, vật lộn một hồi, chỉ có thể để tiểu Toa thay thế mình dự họp báo.
112 Tiểu Toa thay Úc Tử Ân dự họp báo tác phẩm tú rốt cuộc cũng trở lại, trừ mang về cúp ra, còn mang theo mấy bộ lễ phục mới nhất ở Paris trở lại, thuận tiện cho cuộc thi thiết kế tới đây.
113 Phòng ốc ở Hồ Thánh sơn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Úc Tử Ân, Dịch Khiêm đặc biệt trang hoàng một căn phòng ở lầu chót thành phòng ngắm sao, bên trái cửa sổ, một ống viễn vọng thật to để ngắm sao, phía bên phải là ban công hình cung, bên cạnh sân thượng còn có cầu thang nghệ thuật, đi thông sang vườn hoa nhỏ ở lầu chót.
114 Nhón chân lên, cô cẩn thận mà nghiêm túc thắt cà vạt cho anh, bộ dáng chuyên chú khiến gương mặt mềm mại chứa đầy hơi thở an bình. Thắt cà vạt xong, cô thuận thế thay anh sửa sang lại cổ áo, hài lòng gật đầu một cái, "Tốt lắm!""Cám ơn!" Khẽ giương môi, anh cúi đầu xuống hôn một cái ở trên mặt cô, mang theo cô đi tới trước gương phòng thử đồ, hai người đứng sóng vai, ảnh phản chiếu trên chiếc gương to, thật sự là kiểm chứng câu nói kia, trai tài gái sắc.
115 Vì đạt tới hiệu quả mình dự tính, trang điểm và kiểu tóc của Yên Nhi đều do Úc Tử Ân tự mình thực hiện, phút chốc lấy mũ phượng từ trong hộp gỗ ra, rõ ràng nghe được tiếng kinh ngạc từ xung quanh mình.
116 Trên đài T, người mẫu mặc trang phục tú màu đỏ đôi tay đặt ở trước ngực, bước chân khoan thai mà đến, không nhanh cũng không chậm, tua cờ dao động trên mũ phượng, theo bước chân làn váy đong đưa, hoa văn thêu tinh mỹ, rủ xuống làn váy vẫn lui về phía sau dọc theo đường cong người thành đuôi cá, trang phục chính này dùng gấm hoa cắt xén mà thành, trang phục tú dùng chất liệu như trang phục thời Hán, kết hợp với phong cách Eugen Sa và chiffon hiện đại, tạo hình cả bộ trang phục mạnh mẽ mà không mất đi ưu nhã, dịu dàng mà không thiếu hiên ngang, bất luận từ góc độ nào, đều có thể nhìn ra bộ trang phục này rất cao quý.
117 Đối mặt với hoài nghi của số đông, sắc mặt Dịch Khiêm Mạch không thay đổi, nhận lấy microphone do người chủ trì đưa tới, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Diệp Tư Mẫn đột nhiên chạy lên khán đài, lại nhìn hướng dưới đài, bình tĩnh thản nhiên mở miệng: "Tôi có vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp hay không, hoặc là cuộc tranh tài này có gì mờ ám, vấn đề này tôi cảm thấy nên để ban giám khảo trả lời.
118 Con người Dịch Khiêm Mạch thật đúng là nói gió thì có mưa, nói chuyển là chuyển qua ở luôn, mới vừa cơm nước xong thì căn dặn quản gia đem tất cả đồ dùng hằng ngày của anh đóng gói đưa tới, ngủ trưa tỉnh lại, Úc Tử Ân đi ra phòng ngủ, liếc nhìn mấy rương hành lý để trong phòng khách, không khỏi sửng sốt!Tầm mắt dời đi, cuối cùng rơi vào bóng dáng xem văn kiện trên ghế sa lon trong phòng khách, cảm thấy có chút nhức đầu, nhìn trận chiến này, anh thật đúng là quyết định đến chỗ cô thường trú rồi!Nghe được tiếng bước chân, Dịch Khiêm Mạch ngẩng đầu lên từ trong tài liệu, thấy là cô, nửa cười vẫy vẫy tay, trên gương mặt tuấn tú loáng thoáng còn lưu lại vẻ nghiêm túc lúc xử lý công việc, "Tới đây.
119 Gật đầu một cái, Hạ Khương Tuyết nhận lấy ly rượu người phía sau đưa tới, đưa cho hai người trước mặt, lễ phép mà hàm súc mời rượu: "Tôi mời hai vị một ly! Chúc mừng hai vị!""Cám ơn!" Úc Tử Ân và Dịch Khiêm Mạch liếc nhìn lẫn nhau, giơ ly rượu kính Hạ Khương Tuyết một ly.
120 Lúc chuyển giao thư từ chức cho Hạ Khương Tuyết, Hạ Khương Tuyết rõ ràng cho thấy không muốn để cho cô đi, có lệnh boss lớn phía trên, không thả người cũng không được.