41 Tư thế cưỡi trên của Trương Ngữ Giai chiếm toàn bộ thế chủ động. Đôi tay của Lương Thần bị đặt sau lưng cô, khiến hắn không thể nào dùng sức được. Đối diện với một thiếu phụ đang bám chặt với mình như con bạch buộc, Lương Thần tuy xấu hổ nhưng lại thấy vui vui.
42 Bên ngoài phòng, Lương Thần và Trương Ngữ Giai ngồi đối diện nhau, ánh mắt hai người lấp lánh, ánh mắt ngượng ngập khó tả, trong đó tản mạn một chút xấu hổ lơ đãng.
43 - Tiểu Nguyệt yên tâm, không ảnh hưởng gì đến ngày mai lên phố sắm đồ đâu. Lương Thần uể oải ngồi xuống ghế sopha, một mùi hương trinh nữ xộc lên mũi, ánh mắt hắn không kìm được quét qua bầu vú căng phồng của Lan Nguyệt.
44 - Lương Thần! Nhìn thấy chàng trai quay đầu bỏ đi, cô gái có cặp mắt xếch lập tức nổi giận, không để ý mình đang mang giày cao gót nhanh chóng đuổi theo, kéo cánh tay Lương Thần lại.
45 Hai gã thanh niên chạy điên cuồng trên phố. Vài người đi bộ trên vỉa hè tránh không kịp liền bị chúng tông phải. Một trong hai tên cướp đó mang theo túi xách màu đen của người phụ nữ.
46 Xui xẻo cho đứa nhỏ. Những người tham dự phân tích vụ án đều nhìn Lương Thần bằng ánh mắt thông cảm. Truy cứu căn nguyên của vụ án, thân là Đại đội trưởng đại đội trị an, Lương Thần về phương diện quản lý súng ống nhất định phải có trách nhiệm.
47 Hô! Lương Thần thở một hơi thật dài, giơ tay lau những giọt mồ hôi trên trán. Nỗ lực của hắn thật là không nhỏ. Trong đầu hắn xuất hiện một khuôn mặt biến dạng do bị dây thắt lưng siết cổ khiến Lương Thần cảm thấy sợ hãi.
48 - Sắc lang, nhân cơ hội này lợi dụng người ta. Khuôn mặt xinh đẹp của Lan Nguyệt đỏ ửng, chu cái miệng nhỏ nhắn rồi quay đầu sang nơi khác, trong bụng oán thầm cũng may là không có hôn lên môi, chứ nếu không thì nụ hôn đầu tiên của mình đã bị mất rồi.
49 8:30, Điền Văn Bưu đến trước, sau đó là Đao Tử. Nhìn trong phòng ngoài Bưu ca còn có sếp Lương, Đao Tử không khỏi kinh ngạc. Điền Văn Bưu vỗ vai Đao Tử, mặt thâm trầm nói: - Anh không biết chú mày phạm vào tội gì mà hôm nay sếp Lương nhờ anh gọi cho chú.
50 Tiếp theo là Lý Nha Nội bước vào phòng. Nhìn cảnh tượng trong phòng, gã lấy tay vỗ vào ngực, làm ra vẻ mặt ngây thơ sợ hãi. Phía sau gã là Bạch Lộ. Chung quy thì cô ấy cũng là phụ nữ nên khi nhìn thấy gã đàn ông trúng đạn nằm trên mặt đất thì sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy ra khỏi phòng.
51 Bộ Khắc Kỷ buông điện thoại xuống, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Y thế nào cũng không ngờ Phó giám đốc sở Lâm của Công an tỉnh có thể nhận điện thoại của Đinh Trác.
52 Nghe xong câu trả lời của Phó giám đốc sở Lâm, các lãnh đạo khác không khỏi giật mình kinh hãi. Tỉnh Liêu Đông chỉ có một bí thư Lý. Đó là Phó bí thư chuyên trách đứng thứ ba tỉnh ủy Lý Thư Hãn.
53 - Hay là để anh và Âu Dương giúp cho? Bọn anh đều là đàn ông, khỏe hơn nhiều. Bộ Phàm thấy Đinh Lan cũng muốn tiến lên phía trước đỡ Lương Thần liền có chút không hài lòng, liếc mắt về phía Âu Dương Hạo.
54 Đừng! Lý Hinh Đình giương đôi mắt đẹp khó có thể tin rằng cái người đàn ông mà hàng ngày cô vẫn coi là một đứa em trai ngoan ngoãn lại dám cưỡng hôn cô.
55 Lương Thần đưa Lý Hinh Đình và Đinh Lan đến quán cơm Hương Hương ăn món cá hấp. Hai cô gái mặt mày hớn hở, hai má đỏ bừng ăn món ăn mà Lương Thần giới thiệu.
56 - Khi nào? Lương Thần lấy lại bình tĩnh hỏi. Tuy nham hiểm nhưng ông ta xứng danh Hoàng đế ở huyện Tây Phong này. Tuy trong lòng hắn có sự oán thầm nhưng trên mặt vẫn không dám có chút chậm trễ.
57 - Rất tốt! Lương Thần hàm hồ đáp. - Chú nghe Tiểu Bân nói qua chuyện xảy ra giữa các cháu. Tiểu Lương, cháu làm không sai. Lý Tung Kiệt nhìn thẳng vào mắt Lương Thần.
58 Đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Đại đội trưởng đội trị an, Lương Thần thấy Chỉ đạo viên Lý Minh Khải, Đại đội phó Ngô Đào, Chu Chính Hoành tất cả đang ngồi trên ghế sa-lông, còn chiếc ghế dựa của hắn thì bị Phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân chiếm cứ.
59 Tại cửa phòng hội nghị, Lương Thần đúng lúc gặp Phùng Yên và Trương Ngữ Giai đi đến. - Tiểu Thần, chúng ta ngồi bên kia đi. Phùng tỷ chỉ vào hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên.
60 Lý Hinh Đình, Đinh Lan đi rồi. Chu Tiểu Mạn cũng đi luôn. Lương Thần trong tâm trạng mất mát lái xe trở về nhà. Nhìn thấy hắn trở về, Hàn Yến Hoa hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: - Con trai, sao hôm nay lại về nhà sớm vậy? Bà nhìn thấy tâm trạng ỉu xìu của Lương Thần liền nhớ đến ngày hôm trước con có nói qua việc bị lãnh đạo phê bình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.