121 Hai người mua hai hộp sữa cùng một đống đồ ăn vặt mang về nhà trọ của Trương Khác. Vừa vào phòng Hứa Tư đã kêu lạnh, Trương Khác nắm lấy tay cô xoa xoa.
122 - Bạn mặc y phục vào vào đã, đừng để lạnh. Đường Thanh đắc ý đẩy Trương Khác trở lại chăn, chạy vào bếp lấy một cái bát sứ múc sữa đậu đưa cho Trương Khác.
123 Trương Khác trước đó đã trao đổi với Tạ Vãn Tình trên xe hết cả rồi, Tạ Vãn Tình nói: - Về quản lý có nhân sĩ chuyên nghiệp, phương án cùng Tiểu Khác tham khảo, bên phía Chính Thái cũng khá quan tâm, hiện giờ xem ra được tính là thành công.
124 Trương Khác tiếp tục tự tin trình bày suy nghĩ của mình: - Trong cải cách quốc xĩ, đất đai là mảng dễ bị bỏ quên nhất, thành phố không có tiền, vậy hãy lập một công ty tương tự Cẩm Hồ, không bị hạn chế ngành nghề, trước tiên dùng phương thức bao thầu tiếp quản quốc xĩ, sau đó dần mua lại các xí nghiệp vận hành thành công.
125 Hai ngày trước khi thi cuối kỳ, Trương Khác về nhà gặp được Lý Minh Học tới thăm. Lý Minh Học mới 44 tuổi, chỉ đeo mỗi kính cận, không hề có hình tượng lôi thôi giống người vùi đầu vào văn phòng nghiên cứu học vấn, ông ta mặc đồ tây mang lại cho người ta cảm giác điềm đạm nho nhã, rất có khí chất nho thương.
126 Cho dù nhìn từ báo cáo thị trường, tiền đồ đầu đĩa không phải bi quan lắm, nhưng các hạng mục cả Cẩm Hồ đều đang trong trạng thái tất bật, lúc này đột nhiên lập hạng mục mới làm người khác không sao hiểu nổi.
127 - Tôi quen đeo kính rồi, sao đột nhiên bỏ được. Hứa Tư vờ giận, nhưng trong lòng nhộn nhạo bời tình cảm mới lạ, cô bất tri bất giác quen với việc Trương Khác thay mình quyết định mọi việc: - Chị Vãn Tình tới Hải Châu không thể ở mãi khách sạn được, có nên an bài chỗ ở cho chị ấy không? Sinh hoạt gì có cần gì, tôi và Hứa Duy tới giúp là được.
128 Thiệu Chí Cương giúp Thịnh Thanh nói thẳng luôn: - Thịnh Thanh hứng thú với khu giải trí ở cầu Từ Phượng, tôi bảo cậu ta chuyện này Khác thiếu gia có tiếng nói.
129 Hôm sau Thiệu Chí Cương liền nói với Trương Khác, Thịnh Thanh đồng ý điều kiện y đề xuất, muốn sửa cả Nguyên Tường thành sàn nhảy cỡ lớn, hắn để lại quán bar cho đám thủ hạ, coi như tình nghĩa thế là thỏa đáng.
130 Một gia đình phổ thông thập niên 90 gánh khoản nợ trên 20 vạn, áp lực lớn thế nào người mười mấy năm sau không thể tưởng tượng được, Hứa Tư hận không thể đem mỗi đồng tiết kiệm được đi trả nợ.
131 Có Trương Tri Vi và Trương Dịch ở đây làm Trương Khác hối hận không ở lại công ty ăn tất niên, ăn tối xong, Trương Khác bảo chú đưa Đường Thanh về, y cùng Chỉ Đồng cũng lên xe, hỏi: - Tối chú có việc gì không? Thấy chú lắc đầu liền nói: - Vậy đưa bọn cháu tới phố đêm chơi đi, lúc này còn sớm, Đường Thanh về nhà cũng rất buồn chán.
132 Nếu Đường Thanh lấy bán được làm vui, Trương Khác sẵn sàng bỏ giá gấp mười mua lấy, nhưng Trần Phi Dung và Đường Thanh nói nói cười cười, chẳng mấy để ý tới y, nếu ngày mai bị Đường Thanh kéo đi bán hàng, không phải tủi thân chết sao? Đường Thanh gãi đầu, tự giễu bản thân: - Bọn mình khi mua đồ chẳng hề mặc cả, ngày mai bán rẻ đi một chút, lỗ cũng không sao, quan trọng là phải có thực tiễn, ba mình hay nói thế đấy.
133 30 tết, Trương Khác và mẹ cùng cả nhà chú về Đông Xã ăn tết. Làm thế là do Trương Tri Hành kiên quyết yêu cầu, ông ở lại chính phụ trực ban, hai mẹ con không ở nhà, chẳng phải lo người khác tới nhà tặng quà làm phiền.
134 Trương Khác gãi đầu, biết đấu khẩu với Hứa Duy không phải là hành vi sáng suốt, cười hì hì hỏi Trần Phi Dung: - Mọi người đang đánh cầu lông à? Trần Phi Dung không trả lời, Hứa Duy không biết Đường Thanh, có ý gán ghép hai người nên đưa vợt cho y: - Tôi mệt toát hết mồ hôi rồi, cậu chơi đi.
135 Trương Khác không ngờ Trần Phi Dung tủi thân tới thế, dáng vẻ như bị sỉ nhục, một giọt nước mắt long lanh khóe mắt như trực trào ra, trong lòng có chút thương cảm, lấy cái kẹp tóc gẫy từ tay Hứa Tư: - Bạn nói cái này à? Thấy mọi người nhìn mình, làm vẻ thản nhiên nói: - Em họ mình mua ở hàng ven đường, chẳng biết đáng mấy đồng, em họ mình nổi hứng bày hàng bán, làm phiền bạn chiếm chỗ, nó lấy tằng bạn coi như cám ơn, gây rắc rối cho bạn như thế mình thật ngại quá, bạn không thích thì thôi vậy.
136 Lưu Phân đã nghĩ kỹ rồi, bà làm kế toán mười mấy năm, về nhà máy làm chức cũ là không vấn đề, tiền lương chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều, cho nên thế nào cũng phải gom cho đủ tiền đảm bảo, trong những nhà quen biết Chu Phục dư giả một chút, mắt nhìn chăm chú vào ông ta, mong ông ta đồng ý.
137 Hứa Hồ Bá ồ lên: - Vậy là tôi hiểu điều Lý Minh Học nói rồi. Gần đây Hứa Hồng Bá và Lý Minh Học tiếp xúc với nhau, điều này không có gì mà lạ, xem ra cha có ý kéo Hứa Hồng Bá vào công ty rỗng ruột kia rồi.
138 Phương Hoành Thanh không phải là thường ủy, địa vị không coi là quan trọng, lãnh đạo các ban ngành trực thuộc chính phủ có thực quyền không phải do ông ta quản lý, chẳng cần nể mặt ông ta.
139 Trước năm 97, người chưa đủ 18 tuổi vẫn có thể lấy được bằng lái xe, sau này mới quản lý chặt hơn, vì thế Trương Khác trong kỳ nghỉ đông quấn lấy chú kì kèo đòi nhờ bạn ở cục giao thông kiếm cho bằng lái, chỉ là không có cơ hội lái, ít nhất trước mặt người nhà và Tạ Vãn Tình, y luôn giữ vẻ thiếu niên tuân thủ luật lệ giao thông.
140 Trên đường quay về Huệ Sơn cũng có băng đóng, Trương Khác lái xe cẩn thẩn, nên không xảy ra vấn đề gì. Qua trạm thu phí Huệ Sơn, ba người đi nhờ xe đều xuống, mọi người trao đổi danh thiếp cho nhau.