41 Hoắc Vi Vũ cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Yến Tử
"Lúc nào qua đây? " Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Em lập tức đến ngay, em đang ở trên đường, em mang váy cho chị nhưng không có đồ trang sức đâu, những người đến PATY hôm nay rất sang trọng, chị ăn mặc đẹp một chút nhé" Yến Tử uyển chuyển nói.
42 Mí mắt phải Hoắc Vi Vũ nháy liên tục, dự cảm xấu nhanh chóng xuất hiện, nhìn đồng hồ trên xe đã là hai giờ chiều rồi.
"Đi hơn ba tiếng rồi, đã sắp tới chưa? " Hoắc Vi Vũ không kiên nhẫn hỏi.
43 "Làm sao, nói đến tật làm chị giật mình à, chị như thế làm người khác chẳng muốn thân thiện với chị đâu, ai sẽ coi trọng chị hả, chị cũng không biết Ngụy Ngạn Khang bao nhiêu lần muốn bỏ rơi chị đâu! Thu cái lại cái tính khí ấu trĩ của chị đi!" Hoắc Thuần cố ý cất cao giọng nói, làm cho người chung quanh đều hiểu lầm.
44 Chỉ trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Đưa đồ ăn. ”
Hoắc Vi Vũ nhìn qua lổ trên cửa, thấy phục vụ đẩy xe đồ ăn.
45 “Như vậy không tốt đâu, không phải Cố Tư lệnh trăm công nghìn việc sao? Giúp tôi phỏng vấn, cũng quá phô trương rồi. ” Duật Nghị phòng bị nhìn Cố Cảo Đình.
46 “Sao nhìn thấy tôi liền chạy?” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua mặt cô, sau đó nhìn xuống thân thể ướt nhẹp của cô, vươn tay.
Thượng trung tá cung kính đặt khăn tắm màu trắng vào tay của anh.
47 Anh ôm cô thật chặc.
Hoắc Vi Vũ hơi thở cũng không xuyên thấu qua được, đẩy bờ vai của anh.
Anh một tay ôm cô càng chặc, một tay khác xuyên qua tóc cô, đè ở ót cô, khiến cho môi cô cùng anh tách ra không được.
48 Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong đầu hiện lên cái loại hình ảnh này, đê-xi-ben giảm xuống vài phần, “anh sẽ không như vậy biến thái đi? Ta khe nhỏ, dung không được anh trăm lần.
49 Hoắc Vi Vũ bản năng nhảy ra phía sau từng bước.
Cố Cảo Đình không có tức giận, ngược lại giơ lên tươi cười.
Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười như vậy.
50 Anh sẽ không mang cô đi theo anh đến quân khu?
cô muốn chết tâm tình.
Mỗi ngày đối với anh, mệnh đều thiếu sống đã nhiều năm.
Cố Cảo Đình đem xe đẩy đẩy mạnh tới.