Quan Hệ Không Đứng Đắn - Ngự Tiểu Phàm Chương 45
Chương trước: Chương 44
Nghiêm Hải An đẩy anh ra, nói nghiêm túc: “Không thể làm loạn ở nhà em.”
“Chúng ta nhỏ tiếng một chút là được.” Tôn Ngôn hôn cậu, không cho cậu cơ hội phản đối. Hai người bọn họ làm không biết bao nhiêu lần, Nghiêm Hải An bị anh hôn thì chân mềm nhĩn: “Ưm….Thật, không được….”
Tôn Ngôn không quan tâm đẩy cậu đến trên giường.
____kẽo kẹt.
Tôn Ngôn: “….”
Nghiêm Hải An: “….”
Nghiêm Hải An chợt cười ra tiếng: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, cái giường này dùng quá nhiều năm rồi, có vẻ cũ ha ha ha ha ha.”
Tôn Ngôn không tin ma quỷ nhào tới, giường bề ngoài coi như còn qua được lập tức kêu lên thảm thiết.
____kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt chầm chậm nha.
Tôn Ngôn: “….”
Nhìn thấy bộ dáng Tôn Ngôn lờ mờ bị Cửu Thiên Huyền Lôi bổ phía trước đe dọa, Nghiêm Hải An đã cười suýt tắt thở. Cậu lăn sang bên kia giường trong âm thanh kẽo kẹt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai còn phải thể hiện đấy. Trong nhà có người, đừng làm kì quặc.”
Tôn Ngôn đặt mông ngồi ở trên giường, mày nhíu lại thật chặt, nhìn chằm chằm Nghiêm Hải An đang yên ổn nằm ở trên giường, càng nhìn càng tức giận. Anh nhìn chung quanh một chút, đứng dậy hỏi: “Phòng này là của em?”
Nghiêm Hải An nằm nhìn trời trần nhà: “Không, vật dụng trong nhà là cũ, nhưng cả nhà đã tu sửa một lần, sau đó thì để lại một phòng này cho em.”
Trước đây nào có tòa nhà hai tầng? Đều là nhà phôi đất*, hai năm qua Nghiêm Hải An cũng có chút khá giả gửi tiền về nhà gia đình họ Nghiêm mới có tiền dư lật đổ làm lại. Tôn Ngôn giống như một địa chủ dò xét đất vườn, chuyển động qua lại giữa tấc vuông ở chỗ này, nhìn nơi này, xem chỗ đó, kiểm tra chỗ kia, nơi ấy mở ra một cái đầu dò xét.
*Nhà phôi đất: là sử dụng đất cho các bức tường của ngôi nhà, cả bên trong và bên ngoài vật liệu tường được sử dụng đất, vào tường chủ yếu là hai cách: Thứ nhất, làm một công việc tốt sau khi ván (thường nền tảng đá) làm bằng gỗ với một khuôn đặt trên đầu trang, đặt trong phân khúc nhân tạo nén chặt đất khuôn vào một bức tường lớp. Thứ hai là gạch đất sét thủ công (thường được gọi là gạch đất sét không nung) làm thành các bức tường. (Nguồn: Baidu.)
Tôn Ngôn không hài lòng hỏi: “Sao cũng không có quần áo của em trong tủ quần áo?”
Ở nông thôn không có tình huống nhớ giữ lại quần áo cũ, có thể sử dụng thì tiếp tục cho người ta dùng.
“Bao nhiêu năm em đều không có ở trong nhà, làm sao có thể còn giữ?” Nghiêm Hải An cảm thấy không lời bội lần, “Anh như vậy rất giống một tên biến thái anh biết không?”
Tôn Ngôn không đủ cơ sở để tưởng tượng ra một Nghiêm Hải An vẫn còn nho nhỏ, đã bị nảy sinh đầu hoa mắt choáng. Một lời yêu thương không chỗ biểu đạt, anh xoay người, đến bên cạnh Nghiêm Hải An, cúi người hôn lên thật sâu.
Vào lúc gần gũi triền miên, nhiệt độ của cơ thể từ từ bị dẫn lên. Đầu lưỡi của Tôn Ngôn còn mang theo mùi rượu, sau khi kiên nhẫn truyền cho Nghiêm Hải An, hai người đều cho rằng hơi say có dũng khí.
Tôn Ngôn ấn Nghiêm Hải An ở trên gối bên phải, càng đặt thêm trọng lượng cơ thể trên người cậu.
Giường: Kẽo kẹt
Tôn Ngôn: “…”
Nghiêm Hải An: “…”
Âm thanh này vừa lớn vừa nhọn lại còn chói tai, lực xuyên thấu hết sức dũng mãnh, đoán chừng chỉ cần trên lầu là có thể nghe thấy.
Nghiêm Hải An nửa cứng ngắc, không biết nên thở hay là nên than thở: “Thôi.”
“Xem như thôi!” Tôn Ngôn cực kì tức giận, nhưng cũng không còn cách nào, phòng này quá nhỏ, một chỗ nhỏ kia bọn họ nằm cũng đã nằm không xong. Anh to gan, vào lúc này cũng không dám lại để cho cha Nghiêm mẹ Nghiêm nghe được cái gì đó không nên nghe.
Theo một tiếng kẽo kẹt,

Xem tiếp: Chương 46