Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quan Hệ Không Đứng Đắn - Ngự Tiểu Phàm Chương 44

Chương trước: Chương 43



Muốn về với ông bà, chuyện thứ nhất phải làm chính là mua quà tặng. Tôn Ngôn cũng nói mua cho ba Nghiêm mẹ Nghiêm chút quà tặng, vật bồi bổ sức khỏe ... Có thể đến lúc đó rồi mua, chủ yếu là hơi nhiều đồ. Vốn Tôn Ngôn định mang cho mẹ Nghiêm một vòng ngọc tím xưa, Nghiêm Hải An từ chối, ngọc bích này đắt tiền, Tôn Ngôn ra tay giá cả không tưởng được. Hơn nữa thỉnh thoảng mẹ Nghiêm ra đồng làm việc, mua cho bà cũng sẽ không đeo.

Tôn Ngôn sửa ngay lời nói: "Vậy tặng vòng vàng đi, mẹ đeo vàng, Phú Quý."

Nghiêm Hải An nghĩ cũng phải, ngọc quý có giá trị rất quý, so với ngọc, vòng vàng cũng mấy nghìn tệ(mấy chục triệu-.-), Die nd da nl e q uu ydo n có thể đồng ý. Anh dặn dò: "Đừng đắt quá, ba mẹ tôi rất giản dị."

Tôn Ngôn: "Yên tâm, tôi hiểu."

Kết quả anh không có trợ lí, tự mình dẫn Nghiêm Hải An chạy thẳng đến cửa hàng đồ trang sức, lập tức há mồm hỏi: "Vòng vàng nặng nhất ở đây của các cô là gì?"

Nghiêm Hải An: ". . . . . ."

Đừng nói tôi quen anh!

Nghiêm Hải An xem như hiểu tính tình Tôn Ngôn tiểu tiện như thế nào, nhận làm hết tất cả quà tặng trong danh sách, cả nhà ai ai cũng có phần. Nhưng Tôn Ngôn cảm thấy quá rẻ, không đủ trang trọng, thật sự nhịn không được mỗi món mua hai cái.

Nghiêm Hải An: Bệnh thần kinh!

Trừ những quà tặng này ra, hai người còn mang theo ba con vịt nướng, hành trang tăng lên túi lớn túi nhỏ phải đầy ắp. Nghiêm Hải An không thể không đồng ý với Tôn Ngôn mang theo Tô Ấn. Vì vậy tay trái Tô Ấn một túi tay phải một túi, vác trên lưng, còn phải đẩy hai vali hành lý.

Nghiêm Hải An: ". . . . . ."

Nghiêm Hải An nói: "Cậu Tô, tôi. . . . . ."

"Không cần!" Tô Ấn nhìn ra anh muốn giúp đỡ, lập tức né tránh như gặp phải kẻ địch mạnh, cười rất hài lòng, "Tôi làm được, xách được."

Tôn Ngôn đeo kính đen, quần áo toàn thân mười mấy vạn(mấy chục triệu đấy bà con), tiêu sái(1) mà đi phía trước, vẫn không quên nhẹ nhàng thêm một câu: "Mặc kệ cậu ta, cậu ta chỉ thích làm việc này."

(1) Tiêu sái: Phóng khoáng, phiêu dật, sái thoát, không câu thúc, thanh cao thoát tục.

Xét thấy trước kia xuất hiện sai lầm nghiêm trọng của Mạc Dịch Sinh, lần này Tô Ấn quyết định biểu hiện hết sức tích cực mà gắng gượng, đối với loại đánh giá này thích như mật ngọt.

Nghiêm Hải An không hiểu nổi những người não kín này, chỉ có thể đi theo bọn họ.

Thành phố Y, tỉnh S không có sân bay, nhóm người đến thành phố C trước, rồi lái xe đi thành phố Y. Tô Ấn thực hiện chức trách một trợ lí hoàn mĩ, không dám làm cho Nghiêm Hải An và Tôn Ngôn để tâm, yên lặng lái xe dẫn đường.

Bọn họ chạy như bay ở tốc độ cao, vượt qua đường hầm, bốn phía vẫn là núi non xanh biếc trùng điệp, mà bầu trời thì trở nên biến sắc, một tầng mây u tối bao trùm lên, lúc nào trời cũng có thể mưa.

Từ thành phố C đến thành phố Y đi với tốc độ cao thì nhiều nhất là một giờ, vậy mà từ thành phố Y đến nhà ba Nghiêm Hải An mất 6 tiếng, vốn không cần lâu như vậy, chỉ là trên đường Tô Ấn không quen, lượn sai rồi quẹo mấy lần, lại không dám hỏi đường Nghiêm Hải An, mới kéo dài thời gian. Còn là Nghiêm Hải An phát hiện đường đi không đúng, chủ động chỉ đường cho anh. Die nd da nl e q uu ydo n

Trong lòng Tô Ấn gào khóc, luôn cảm giác chén cơm của mình ăn không lâu.

Nghiêm Hải An gọi mấy cuộc điện thoại, người nhà đều đang đợi bọn họ. Nghiêm Hải An chỉ huy Tô Ấn quẹo trái quẹo phải, cuối cùng đã đến.

Nghiêm Hải An bảo nhà ở trên một con dốc, người nhà nghe được tiếng xe hơi, nam nữ già trẻ đồng loạt hô to ra đón. Đi đằng trước là Lư Tố Cúc, gần như bà nhào đến cạnh cửa kính xe.

Tô Ấn vẫn đang lái xe bốc lên mồ hôi lạnh, vội vàng đạp thắng xe.

"Ô kìa, trên đường các con tốn thời gian như vậy sao?" Lộ Tố Cúc bám cửa sổ xe kêu ngay, tình cảm vội vàng mà không lời nào có thể miêu tả được, nén giận trước người con trai lâu ngày không trở về cũng biến mất.

Nghiêm Hải An xuống xe: "Mẹ, con đã trở về."

Ở phía sau Nghiêm Lợi cũng vượt lên trước, tâm tình của ông không biểu hiện ra ngoài như thế, ngay cả trên mặt cũng hơi chậm chạp, chỉ không ngừng gật đầu.

Nghiêm Hải An đang chuẩn bị nói chuyện với cha mẹ, kết quả hai ông bà không hẹn mà cùng nhìn vào trong xe, mặt chờ đợi, cũng lạnh nhạt với con trai của mình.

Vẻ mặt Nghiêm Hải An phức tạp tiến lên: "Quay lại?"

Nghiêm Hải An hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Nghiêm Hải Kiến nói: "Chưa, đã làm một bàn lớn chờ các cậu."

Nhưng hình như cha Nghiêm mẹ Nghiêm không đếm xỉa đến anh, sau đầu Nghiêm Hải An đầy dấu hỏi chấm, cùng quay đầu nhìn sang phía bọn họ.

Tôn Ngôn xuống xe, bị cái nhìn chăm chú lễ phép sợ hết hồn, ánh mắt khó hiểu quay về phía Nghiêm Hải An: "Chú, thím."

Hai người đến trước động viên Nghiêm Hải An được rồi,

Loading...

Xem tiếp: Chương 45

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Phụng Chỉ Béo Phì

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 50



Hồ Sơ Chuyện Lạ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 114