41 Thành phố Roma cổ kính, đến cuối cùng lại khoác lên mình cái áo nhộn nhịp, tao nhã của một đô thị lớn, tuyết bắt đầu dày hơn, bao phủ lên khắp các mái nhà làm cả thành phố như chìm trong biển tuyết.
42 Phòng họp nội bộ, thoáng mát yên tĩnh, thi thoảng chỉ nghe được tiếng đánh máy, tiếng lật trang sách, có vẻ như mọi người đang chăm chú vào thông tin mà Lâm Tuấn vừa đưa.
43 Trên một du thuyền sang trọng, những người của giới thượng lưu tao nhã trong từng động thái, ngoài mặt thì là tiệc làm ăn của bạch đạo, nhưng thật tế những ông trùm của hắc đạo cũng có mặt để ‘làm ăn’.
44 Gia Mỹ vừa đi đến cửa căn phòng VIP kia thì dừng lại, yên lặng nghe cuộc đối thoại bên trong. Giọng Ro có vẻ nhẩn nhìn vang lên: “Lão đại, tôi đã làm theo ý cậu, khiến bọn họ chịu lỗ một khoản lớn, tại sao cậu còn chưa thả em gái tôi.
45 Thiên Châu mở điện thoại, xem màn hình định vị trên bản đồ, cô nhìn thấy Lâm Khánh Phong di chuyển rất nhanh ở hành lang số hai, không nghĩ ngợi nhiều, Thiên Châu đi nhanh về hướng đó, nhưng vừa đi được vài bước, có một đám vệ sĩ áo đen tiến lên.
46 Về đến biệt thự cũng đã là đêm khuya, Thiên Châu bước vào phòng ngủ, từ đầu tới cuối trong suốt quá trình điều là một không gian im lặng. “Ngủ đi. ”- lâm Khánh Phong vứt áo khoác sang một bên rồi đi vào phòng tắm.
47 Lâm Khánh Nam vừa đến biệt thự của anh trai để hỏi xem có họ có thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ không, thì anh ta kinh ngạc chứng kiến một màn trước mắt.
48 Đôi khi, tình yêu là sự độc chiếm, nhưng còn là sự khống chế. Có người nói, khống chế trong tình yêu cũng là cách bày tỏ thiện ý, mục đích của khống chế không phải muốn hủy hoại hay làm người kia tổn thương, mà là để cùng nhau hạnh phúc vui vẻ…**Phòng tập bắn sang trọng, không gian yên lặng thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên.
49 Khách sạn Hoàng Gia, phòng tổng thống, tầng 6. 2 giờ sáng, vào thời gian này, toàn thành phố điều đã chìm trong giấc ngủ, nhưng khắp từ trong ra ngoài khách sạn Hoàng Gia thì lại vô cùng náo nhiệt.
50 Biệt thự nhà họ Dương sang trọng, rộng lớn, một người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng khách, chỉ thấy bà ta tao nhã nâng cốc trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó ly trà run khẽ rồi rơi xuống đất tạo thành một âm thanh chói tai trong không gian yên tĩnh.
51 Thiên Châu bước vào một quán, cô đảo mắt nhìn xung quanh sau đó tiến đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống. "Có chuyện gì?"- Thiên Châu nhanh chóng vào vấn đề, không lạnh không ấm nhìn người đàn ông trước mặt.
52 Thiệu Vũ cười khổ, sau đó khó khăn kể chuyện của Dương Thiên Ngọc, giọng nói rất thấp tựa như đang bị đè nén trong lòng ngực. Dương Thiên Ngọc là thiên kim thứ hai của nhà họ Dương, từ khi sinh ra đã được thiên phú một giọng hát tuyệt vời, vì thế đã có niềm đam mê với ca hát, nhưng nhà họ Dương ít nhiều cũng có địa vị trong xã hội, cha của Dương Thiên Ngọc là Dương Diệp kiên quyết cấm cản bà, có lẽ đây cũng là ngọn nguồn của bi kịch.
53 Không ngoảnh mặt lại, thì sẽ không gặp gỡ. Tốt nhất không hiểu lầm, thì không phải phụ nhau. Tốt nhất không hứa hẹn, sẽ chẳng phải dây dưa. Tốt nhất không gắn bó, sẽ không cần bên nhau.
54 Dù mưa hay nắng, người với người vẫn đảo điên lướt đi như là một chu kỳ sống, không ngừng, người ta không dừng được… Giống như anh… anh không dừng được… không ngừng được việc làm tổn thương em…Trong màn đêm âm u, một vật có ánh sáng chói mắt, lạnh lẽo, lặng lẽ vung lên hướng thẳng xuống người đang ngủ.
55 12 giờ đêm, khắp sở cảnh sát dường như đã tắt đèn, Dương Tịnh An mệt mỏi lê thân tàn của mình ra khỏi cổng, cả hai ngày nay cô điều nhốt mình trong sở cảnh sát đối mặt với một đống hình máu me, nói thật là mệt đến đại não tê liệt rồi, muốn suy nghĩ tiếp cũng lực bất tòng tâm.
56 Có lẽ, đến một lúc, mọi người sẽ không còn sợ những đau đớn mà mình sẽ trải qua trong đời nữa. Mỗi mất mát đều đồng nghĩa với sự đền đáp, chỉ là bạn có đủ nhãn quan để nhìn thấy thứ mình được nhận hay không.
57 Một tòa đại điện âm u, lạnh lẽo đầy mùi vị của chết chóc, một người đàn ông trung niên, đeo một chiếc mặt nạ che kín mặt, ngồi trên chiếc ghế cao cao tại thượng nhìn xuống.
58 Thỉnh thoảng, tôi hay nghĩ về cái người ta gọi là “khái niệm trong lòng người khác”. Như kiểu đừng đi đào sâu vị trí của mình trong lòng một ai đó, những điều bạn nhận được, đôi khi là thất vọng nhiều hơn niềm vui.
59 Cảm giác của cô đơn nhẹ nhàng hơn cô độc. Cô đơn chỉ là một hình thức khát thèm tình cảm. Nhưng cô độc thì khác. Cô độc là sự kết hợp giữa cô đơn và sợ hãi.
60 “Cảm ơn em, em thật lợi hại. ”- Cô gái kia tươi cười nhìn Thiên Châu, nói ra lời thật lòng. Thiên Châu khẽ gật đầu, lại thấy một bàn tay nhỏ đưa ra: “Chào em, chị là Hồng Loan, hôm nay lại quen thêm hai người bạn mới.