1 Trần Hải Nguyệt khoác trên vai một cái túi thật lớn, trong tay cầm laptop, thở hồng hộc vọt vào “Phi Điểu Ngư”, lao luôn về chỗ ngồi quen thuộc, nháy mắt nằm lún người trên chiếc ghế salon mềm mại.
2 “Bắt? Bắt như nào mà bắt?” “ Tao, tao xin bọn mày…” Trần Hải Nguyệt không nói nổi, đập trán vào lưng ghế sofa, “Tám trăm năm không liên lạc rồi, ngay cả số điện thoại hắn tao còn không có, bọn mày đòi đánh quỷ trừ yêu gì chứ.
3 “Rốt cuộc ai quyết định địa điểm vậy?” Quan Nhung vừa đi vừa oán hận, “Sao lại là khách sạn? Chậc, chẳng sáng ý tẹo nào, đây là họp lớp mà, có phải hôn lễ đâu, uổng công bọn nó ở chỗ này lăn lộn 3 năm trời, hừ ~!” An Linh không phản ứng đi theo sau cô nàng Chư Cát Lượng đang oán hận, quay đầu dặn dò Trần Hải Nguyệt, “Nói cho hay vào, kế hoạch không đổi, đến phút chót rồi, không ày đổi ý.
4 Đám người múa may quay cuồng rốt cuộc sau khi được lớp trưởng thu xếp cũng đã chấm dứt. Chúng thần trở về vị trí, Trần Hải Nguyệt hít sâu một cái, đi lên bục phát biểu được làm tạm khá sơ sài— Liều đi! Coi như mấy đứa ngồi dưới là bí đỏ hết đi! “Về lý mà nói, hôm nay có DJ radio nổi danh Hàn Nhạc Nhạc ở đây, vốn là không tới phiên tôi chủ trì,” Trần Hải Nguyệt đứng trên bục tươi cười nói, “Nhưng mà vì người chịu trách nhiệm chính lo lắng đến vấn dề dự toán nên cuối cùng vẫn đành lớn mật mà nhờ đến phiên người mới như tôi đây.
5 Cuối tháng chín, trong phòng làm việc lòng người cũng rệu rã. Vừa mới qua 4h, nhân viên sớm đã bí mật sắp xếp xong hết thảy, chỉ chờ đồng hồ điểm 5h đứng dậy là có thể lẩn về, không cần tốt nhất, chỉ mong nhanh nhất.
6 Trần Hải Nguyệt ngồi trong cửa hàng ăn nhanh đối diện nhà ga, yên lặng nhìn người ta tấp nập chiêng trống bên ngoài, không khỏi liên tưởng đến lời thoại kinh điển của hai con quái thú trong “Đông thành tây tựu”: “Người kìa ~! Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!!” Đối với trạch nữ lâu ngày như cô, cảnh tượng trước mặt thật khiến người ta khó chịu kinh khủng.
7 Cha mẹ Trần Hải Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh con gái mình. “Mẹ. ” Con gái đi giành giật đàn ông đã trở về. “Cha. ” Con gái chém giết nhầm người mất rồi.
8 Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, theo luật giang hồ, vẫn như cũ cử hành “Chị em tụ họp”. Trần Hải Nguyệt vừa bước vào “Phi Điểu Ngư” đã chứng kiến Quan Nhung và An Linh mặt mũi hai đứa vô cùng bát quái.
9 Lương Đông Vân mở cửa ghế phụ ra, nhìn bàn tay đang với ra cửa sau của Trần Hải Nguyệt, cười mà như không cười. Trần Hải Nguyệt hóa đá, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
10 Trần Hải Nguyệt tắm rửa xong đi ra, thuận tay cầm di động xem giờ, phát hiện có 3 cuộc gọi nhỡ. Đầu tiên là của An Linh. Sau đó là của Lương Đông Vân.
11 Buổi sáng chín giờ rưỡi, tất cả mọi người đều ngồi trước bàn hội nghị chờ Boss đại giá. Chị Trương lại gần Trần Hải Nguyệt thấp giọng hỏi: “Tiểu Trần, buổi sáng sếp đến văn phòng thái độ như thế nào?” Bí mật công việc, bí mật công việc, dễ dàng nhận ra được không khí có phần ngưng trọng khác thường.
12 Ngồi trong quán café, Trần Hải Nguyệt hơi mất bình tĩnh, ngơ ngác nhìn Trịnh Phi ngồi đối diện. Người này… Ack, bây giờ lại ngồi trước mặt cô, cứ như đang nằm mơ.
13 Thất nghiệp thật đúng là sa đọa, Trần Hải Nguyệt tỉnh dậy, cầm di động lên nhìn giờ, đã là mười hai giờ trưa… Lăn lộn mãi mới ra khỏi giường, rửa mặt chải đầu, kiếm gì đó ăn.
14 Đứng ở đầu phố một lát đã nhận được tin nhắn của Lương Đông Vân: Anh ở chỗ ngã tư chờ em. Trần Hải Nguyệt mỉm cười. Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Lương Đông Vân nhắn tin.
15 Mấy người vốn đều thuộc loại có gió lập tức có mưa, chỉ vài ngày sau đã chuẩn bị xong hành trang xuất phát. Dọc đường đi, ba cô gái nhiều năng lượng hi hi ha ha, nói nói cười cười.
16 Ngày hôm sau, trời vừa sáng, mọi người đã bị Quan Nhung gọi dậy, bắt đầu xuất phát đi hồ Lô Cô. Ra ngoài đi chơi tất nhiên không thể bằng ở nhà, An Linh đêm hôm trước ngủ không được ngon, vừa đi vừa xoa bả vai.
17 Vào làng cắm trại hai ngày, mấy người chơi cũng coi như là tận hứng. Ngày thứ ba ăn cơm trưa xong, mọi người bàn bạc một chút, cảm thấy nên về chào chị Hồng, vì thế nhất trí quyết định về trấn Tả Sở ở lại một đêm.
18 Ta là Trần Hải Nguyệt: Con đàn bà họ An kia, tao mà là bút thần Mã Lương, tao sẽ vẽ cái giếng, sau đó đá mày vô đó. An phù sinh:…. Quan ải nan độ tuyết chính nhung: ?Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Sau đó thì sao? Ta là Trần Hải Nguyệt: Sau đó nháy mắt vẽ thêm tảng đá chận lên! An phù sinh: Eo, kinh chưa, chồng mau ra đây mà xem ~ có người thẹn quá hóa giận đòi giết người diệt khẩu ~.
19 “Eh, mày hôm nay bị làm sao thế hả?” Quan Nhung bê một khay dứa đã gọt sạch sẽ đặt lên bàn, chen vào ngồi xếp bằng giữa ghế sô pha. Trần Hải Nguyệt mở mịt ngẩng đầu nhìn nó: “Hả? Làm sao cơ?” An Linh chỉ cười không nói, xiên một mdứa tống vào miệng, ăn ngon cười tít cả mắt.
20 Lương Đông Vân lấy lòng xuống lầu mua sáng về, phát hiện Trần Hải Nguyệt thế nhưng vẫn còn đang ngủ. Cô nàng này, tối hôm qua ngủ thì đạp đá lung tung, bây giờ ngủ một mình lại rất ngay ngắn, lúc anh đi ra ngoài nằm như thế nào thì bây giờ vẫn nằm nguyên thế ấy, cuộn tròn mình trong chăn chỉ để lộ ra cái đầu, giống hệt một con kén vừa mới thoát xác.
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 29