721 Từ thời khắc Lý lão tiên sinh lên đường, nhất định trở thành tiêu điểm trong giới doanh nhân. Vị nhân tài vô giá trong thương giới này trong lúc nói chuyện, đã từng vô ý thay đổi vận mệnh của cả một thành phố.
722 Kim tiên sinh nói chuyện rất đơn giản, ông ta chỉ tuyên bố một quyết định, tập đoàn Lý thị sẽ hỗ trợ không hoàn trả sáu mươi triệu cho địa khu Vĩnh Lâm nghèo khó, để trợ giúp Vĩnh Lâm tăng tốc trong công cuộc xây dựng giao thông và kiến thiết thành phố.
723 Trương Nhất Phàm bước ra khỏi phòng của hai mẹ con Lý Tuệ Hoa, Âu Dương Viện Viện lo lắng hỏi: - Mẹ em sao rồi? - Để mẹ em yên tĩnh một lát, Viện Viện.
724 Tống Hạo Thiên gây khó dễ cho mình, chỉ có thể vì một lý do: Lý Hồng! Lý Hồng chính là lý do khiến y gây khó dễ cho mình, chỉ có điều, lý do này hơi có phần gượng ép.
725 Ngay ngày hôm sau khi Trương Nhất Phàm mang tài liệu lên tỉnh, Lý Hồng gọi điện thoại tới, nói Ân Hồng Viễn đã bị bắt giam. Trương Nhất Phàm chỉ cười cười không nói gì, Lý Hồng hỏi anh cười cái gì? Trương Nhất Phàm nói: - Trung Quốc có câu châm ngôn: ác giả ác báo.
726 Sáu giờ tối, Đằng Phi đúng giờ gọi điện thoại tới. Hỏi Trương Nhất Phàm có muốn đi tiếp khách hay không, Trương Nhất Phàm nói mọi người cứ đến khách sạn trước đi, tôi tự đến được.
727 Uống rượu xong, Khang Đại Vũ rất hào hứng, còn đòi đi hát, đi nhảy. Trương Nhất Phàm đã tổng kết ra một kinh nghiệm khi đi tiếp khách là thương nhân thì phải đưa bọn họ đi đi ăn uống, chơi gái, còn khi tiếp lãnh đạo thì pải đưa bọn họ đi du sơn ngoạn thủy.
728 Đón tiếp Khang Đại Vũ một ngày, đến lúc về Vĩnh Lâm, Khang Đại Vũ lại không muốn đi. Quãng đường từ tỉnh thành đến Vĩnh Lâm, giống như là từ Thiên đường đi về phía Địa ngục, gã thường hay nói đùa, tôi có cảm giác giống như đang đi xuyên qua không gian và thời gian, từ thời hiện đại trở về thời cổ đại, xấu đi dần từng bước một.
729 Tám giờ tối, Trương Nhất Phàm thay một bộ quần áo đi ra ngoài. Đằng Phi giống như mọi khi, lẳng lặng đợi trong xe ở ven đường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuống lầu, lập tức mở cửa xe ra.
730 Hồ Lôi từ huyện Sơn Lam trở về gấp, trải qua hơn một tháng nói chuyện thỏa đáng, cuối cùng đã được xác định, quặng mangan đầu tiên của thành phố Vĩnh Lâm cuối cùng đã khánh thành.
731 Buổi tụ họp hôm nay, dự tính tại khách sạn Vĩnh Lâm. Trương Nhất Phàm chạy về nhà, bà xã yêu quý đón chào, nhận lấy cái túi từ trong tay hắn. Trương Nhất Phàm nói:- Em may chóng đi thay quần áo, tối nay Hồ Lôi gọi chúng ta đi ăn cơm.
732 Lời nói của Tống Hạo Thiên, hung hăng mà kiêu ngạo, loại ngạo mạn không chịu nổi, tự cao tự đại, làm cho mấy người đang ngồi ở đây được một phen giận dữ.
733 Ăn cơm xong về nhà, Đổng Tiểu Phàm có chút lo lắng bèn hỏi:- Tên Tống Hạo Thiên kia là ai? Sao có thể ngang tàn như thế?Trương Nhất Phàm nói:- Việc này em đừng lo, ngày mai anh sẽ nhờ Liễu Hải đưa em đến sân bay.
734 Chuyện của Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân, trước kia Đổng Tiểu Phàm cũng biết, nhưng đột nhiên hôm nay nhìn thấy cô xuất hiện cùng đứa bé, trong lòng Đổng Tiểu Phàm cảm thấy bất an.
735 Tin Dì Ngô bị bệnh, truyền tới tai gia đình họ Trương. Trương Kính Hiên lập tức tổ chức cuộc họp gia đình. Ông cụ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh họp gia đình.
736 Phụ nữ có tâm hồn yếu mềm, có điều cô nói với ý chí sắt đá, tuyệt tình tuyệt nghĩa, thật ra tâm hồn của họ rất yếu đuối giống như thuỷ tinh, rất dễ vỡ.
737 Ứng cử viên cho chức Chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo cuối cùng cũng đã có tin tức. Chu Bân cuối cùng cũng mãn nguyện. Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo.
738 Trương Nhất Phàm đi cùng với Đằng Phi và lái xe vội vàng đến sở Tài chính tỉnh. Để hai người ở dưới tầng đợi một mình lên gặp Giám đốc La. Người tìm Giám đốc La đòi tiền rất nhiều, xếp hàng cũng phải xếp bên ngoài.
739 Giám đốc La là giám đốc sở tài chính, có thể nói đó là một vị trí quyền cao chức trọng, ngày ngày có không biết bao nhiêu người đến tìm y từ quan chức to cho đến dân thường thành phần nào cũng có.
740 Năm món ngon lành và canh đã được bày sẵn trên bàn. Đó đều là những món sở trường của Liễu Hồng. Chưa cần ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra nghi ngút, xem ra hai người đã chuẩn bị cho bữa ăn này rất công phu.