421 Từ trong phòng Bí thư Trương đi ra, Vương Phú Nhân thở dài. Lúc trên xe trở về, Vương Mộ Tuyết hỏi:- Ba, sao rồi?Vương Phú Nhân lấy khăn ra lau mồ hôi.
422 - Bí thư Trương, mọi người định đi đâu vậy?Hai người đi ra đại sảnh, còn chưa lên xe liền quay lại nhìn Thu Phi Tuyết đang vội vội vàng vàng chạy tới.
423 - Bịch ——Tên nọ bị văng xa vài mét, đập vào bàn phía góc tường, đau đến mức y giống như ác quỷ đang gào to trong đêm. - Đánh chết hắn! Con mẹ nó, không ngờ nó dám đánh người!Bốn người khác vây quanh lại, có người cầm lấy chai bia, có người cầm cái đĩa trên bàn, hiện tại những người này đang vây quanh Trương Nhất Phàm.
424 Vương Phú Nhân yên lặng ngồi trên sô pha, phà khói thuốc. Nghĩ rằng bản thân mình đã nắm trong tay toàn bộ cục diện, không ngờ thằng nhóc Lư Khoái Phi đột nhiên phản bội, cùng với mấy lão già hợp tác.
425 Vương Mộ Tuyết rất buồn bực, rất buồn bực. Trương Nhất Phàm này thật sự rất đáng ghét, đừng tưởng rằng ngươi là chó thúi Bí thư Thành ủy, là có thể trước mặt dân chúng diễu võ dương oai.
426 Ngày hôm sau, có vài cái hội nghị quan trọng, Trương Nhất Phàm liền đi như bay đến các cuộc hội nghị. Hội nghị buổi chiều, chủ yếu là nói về trị an xã hội và thu hút nguồn đầu tư, và hội nghị bổ nhiệm nhân sự Buổi sáng hôm đó, nghĩ tới Ôn Nhã, nhớ tới chuyện đêm qua, Trương Nhất Phàm có chút đỏ mặt.
427 Hai giờ rưỡi đi làm, còn khoảng 10 phút nữa mới đến cuộc họp, Trưởng ban Tổ chức Đới Lập Công vội vội vàng vàng chạy đến. Con người Đới Lập Công này cũng thật kỳ lạ, có khả năng tâm tư của gã và mọi người giống nhau, có một tâm trạng rất khác đối với vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này.
428 Vương Phú Nhân thấy hắn đi vào liền đứng bật dậy:- Bí thư Trương!Thảo nào vừa nãy nhìn thấy con Mercedes Benz đỗ bên ngoài, Trương Nhất Phàm đang không hiểu là thế nào.
429 Thành phố Song Giang xuất hiện kẻ buôn ma túy, Trương Nhất Phàm liền lập tức ra chỉ thị bằng mọi giá phải tiêu diệt sạch bọn này ngay trong trấn Song Giang.
430 Ôm chặt lấy eo của Ôn Nhã, tiếp tục hôn, sau đó tay dừng lại ở bộ ngực cao ngất, Trương Nhất Phàm đã luyện tập động tác này rất thuần thục. Khoảnh khắc môi của hai người chạm nhau, Ôn Nhã đột nhiên có chút kích động, rất chủ động hôn lại.
431 Vụ thảm án đã xảy ra tại Tỉnh Tương! Thành phố Song Giang lập tức triệu tập cuộc họp hội nghị cẩn khấp. Gửi các văn kiện về thành phố Song Giang tới các khu vực trực thuộc, liên kết với các huyện và thành phố lân cận, cùng nhau cố gắng, bắt tội phạm đòi lại công lý.
432 Trên thế giới này, thực ra có rất nhiều chuyện có thể tránh khỏi. Ví dụ như vụ cưỡng hiếp, cách làm của người đàn ông giỏi giang một chút, dịu dàng một chút, tình cảm hơn, nói không chừng người ta cũng sẽ đồng ý.
433 Lại một ngày trôi qua, mặt trời lặn về phía tây. Cả thành phố đều bị bao phủ bởi một màu vàng kim nhàn nhạt, bước chân của mùa đông càng ngày càng gần, gió lạnh bắt đầu thổi đến.
434 Nhìn thấy Lý Trị Quốc không phản ứng gì, Đường Vũ hạ giọng nói:- Trị Quốc, anh cùng với Tần Xuyên về thông báo cho Liễu Hải, tôi và anh Phàm sẽ giả làm người đi đường bám theo, nói vậy chứ bọn chúng cũng không dám gây loạn trên đường để bại lộ thân phận đâu.
435 Trương Nhất Phàm và Đường Vũ lau mồ hôi lạnh, ban nãy đúng là nghìn cân treo sợi tóc, vừa từ chỗ Diêm Vương trở về. Tên chó nhật này thật đúng tên điên, không ngờ lại lấy cách ngọc nát đá tan để chống cự lại.
436 Ngày hôm sau, ông trời như đột nhiên thay đổi tâm trạng vậy, bầu trời vô tận, gió lạnh như biến mất hẳn. Trong những ngày mùa đông, khó có được thời tiết đẹp như vậy.
437 Yên tĩnh mấy ngày, cuối cùng cũng có thể thoải mái rồi. Vừa rồi ở thành phố Song Giang, năm người giết chết một côi gái mát xa, trốn Đông trốn Tây mấy ngày nay, giống như chuột chạy qua đường vậy.
438 Vương Mộ Tuyết tỉnh lại, cô phẫn nộ nhìn tên gầy, tức đến nỗi bổ nhào cắn y mấy phát, còn có cái tên vô tích sự Lưu Trí Viễn kia, không ngờ giúp kẻ xấu làm điều ác, một kẻ nhu nhược.
439 Sắc mặt Trương Nhất Phàm trầm xuống, tức giận nhìn Vương Mộ Tuyết, nói nhảm gì chứ, để cô đi thì cô cứ đi đi! Nhiều chuyện!Chỉ có điều lúc này mắng cô ta cũng vô dụng, bỏ qua thẳng thừng nét mặt của Vương Mộ Tuyết, Trương Nhất Phàm nghiêm túc nói:- Triệu Sâm, làm người phải có chữ tín.
440 Trong bệnh viện truyền ra tin tức của Vương Mộ Tuyết, lúc này Trương Nhất Phàm mới trở về khách sạn. Mệt nhiều ngày như vậy, cuối cùng đã gặt hái tốt, lần hành động này thu được thắng lợi lớn, một lần tiêu diệt được năm kẻ buôn bán ma túy.