21 Edit: Lãnh Nguyệt DạMùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, bão tuyết rơi xuống liên tục hết trận này đến trận khác, tuyết đọng khó tan. Dõi mắt nhìn lại, cả một vùng đất tuyết phủ kín mít, trắng xóa miên man.
22 "Tiểu Ngưng, sao tới tận bây giờ con mới trở về, làm mẹ nóng ruột muốn chết, tay này của con bị làm sao vậy?" Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng lại gần. "Mẹ, không có việc gì, di chuyển đồ đạc không cẩn thậnbị trật khớp.
23 Edit: Lãnh Nguyệt DạBa người Hoàng Thế Lương là lưu manh vô lại nổi danh khắp mười dặm tám thôn, đánh lộn đánh lạo, bụng dạ độc ác. Bởi vì có một chút bối cảnh, ngay cả đồn công an cảnh sát nhân dân địa phương cũng không dám quản, còn phải thường xuyên bị bọn họ chèn ép.
24 Edit: Lãnh Nguyệt Dạ"Thả. . . bố mày ra. . . Chết tiệt, nếu không. . . Thì. . . Mày cứ chờ đó. " Hoàng Thế Lương không cam lòng la hét, vùng vẫy, ý đồ muốn xoay người đẩy Trưởng Tôn Ngưng vào chỗ chết, ánh mắt hung ác giống như lang sói tức giận.
25 "Chị, chị nghĩ cái gì mà hai mắt cứ nhìn đăm đăm vậy?" Trưởng Tôn Mặc bưng một cái bát sứ trắng, bên trong đựng cây thuốc đập nát màu đen tuyền. Bởi vì tuổi thơ ấu của cậu gặp bất hạnh khiến hai chân tàn tật, cho nên cậu đặc biệt cảm thấy hứng thú với ngành y học, ước muốn một ngày kia có thể trị được hai chân của mình, có thể sinh hoạt giống như người bình thường.
26 Người một nhà ăn xong bữa cơm đơn giản ấm áp, ngồi vây quanh ở trên đầu giường có lò sưởi trò chuyện một hồi về tình hình gần đây của nhau, sau đó Trưởng Tôn Ngưng đi ngủ sớm.
27 "Tiểu Ngưng, con thật sự muốn lái xe đi sao?" Trái ngược với vẻ mặt chờ mong của Trưởng Tôn Mặc, Trưởng Tôn Thục Nhã có vẻ vô cùng lo lắng. Xe này chính là thứ đồ xa xỉ, nhà bà nghèo như vậy, đột nhiên lại lái xe tốt đi rêu rao khắp nơi, rất dễ rước lấy lời ong tiếng ve.
28 Trực tiếp châm chọc như vậy, hai người Trưởng Tôn Thu với Trưởng Tôn Hoài An đều giả vờ câm điếc, ngay cả Trưởng Tôn Thục Nhã cũng không bác bỏ, Trưởng Tôn Ngưng nén giận trong lòng, cả nhà này đều không có tiền đồ, xứng đáng bị người cưỡi ở trên cổ bạt tai.
29 Theo Trưởng Tôn Ngưng thấy, sự nhường nhịn của Trưởng Tôn Thục Nhã không phải khoan dung rộng lượng, mà là bất lực, sẽ chỉ làm cho người ta càng xem thường hơn mà thôi.
30 "Ba người các người đủ rồi đó, đanh đá chua ngoa còn giống bộ dáng gì nữa. " Trưởng Tôn Hoài An rốt cục nóng nảy, khó có được một lần phát hỏa. Ba người chưa bao giờ nhìn thấy Trưởng Tôn Hoài An tức giận, giống như bị dọa giật mình, không nói nữa, Trưởng Tôn Ngưng cũng theo sườn núi bỏ lừa (tương tự như theo bậc thang leo xuống, không tiếp tục gây gổ nữa), cũng không nói thêm gì, rốt cục an tĩnh rồi.
31 "Không nói nữa, không nói nữa. " Trương Xảo phất phất tay mập của thím, hoà giải. Thím đã đi đến chỗ nào, thì tiếng cười cũng sẽ chuyển tới chỗ đó, không khí cũng trở nên sôi nổi trở lại.
32 "Đất, con đường làm giàu ở nông thôn đương nhiên vẫn là đất đai rồi. "
"Có thể, nhưng làm sao lấy được đất dây, đất dùng được đã sớm bị khai khẩn hết rồi, đất còn lại không phải đất cát thì là núi hoang.
33 Trước mắt là một hồ nước tự nhiên ước chừng khoảng 300 mét vuông, mặt ngoài kết băng, trong suốt sáng bóng, kỳ diệu là có thể thấy rõ rõ ràng cá đang bơi bên trong, thậm chí còn có thể phân rõ chủng loại, đang bơi qua bơi lại, hết tức tự do thoải mái.
34 "Ai nha, thím nó, thím xem thím này sao nói hoài mà vẫn không thông chứ, thật là bảo thủ mà. Cho dù thím không tính toán cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con trai thím đi chứ.
35 Trưởng Tôn Thục Nhã thật sự nghe không vô nữa, cho dù bà có nghèo nàn hơn, cũng sẽ không bao giờ bán con gái mình, đang muốn mở miệng tranh luận đã bị Trưởng Tôn Ngưng giành trước: "Nghe lời này của chị giống như là muốn tôi tự bán mình để chống đỡ cho cả nhà phải không?"
"Ngưng Nhi, mẹ sẽ không đồng ý.
36 "Tiểu Ngưng, đừng để những lời nói vô nghĩa của bọn họ ở trong lòng, mẹ không đồng ý gả con cho kẻ ngốc kia. " Trưởng Tôn Thục Nhã vừa hoàn hồn từ trong màn phản bác lại kịch liệt đặc sắc kia của Trưởng Tôn Ngưng, vội vàng an ủi.
37 Sáng sớm ngày hôm sau, Trưởng Tôn Ngưng đã lên đường trở về thành phố X. Từ lúc về đến nhà trước một ngày là qua năm mới, tổng cộng cô đã ở nhà tám ngày, trong đó có năm ngày là trải qua ở trong núi Ô Lan, đây cũng là lần ở nhà nghỉ giữa kì ngắn nhất của cô, cũng khó trách Trưởng Tôn Thục Nhã lải nhải.
38 Phùng Lâm Lâm cứ thế điên cuồng, ngang ngược cười, qua một hồi lâu Trưởng Tôn Ngưng vẫn không hề mở miệng, những người xem náo nhiệt và Phùng Lâm Lâm đều đang cho rằng cô bị nói trúng tâm sự, không phản bác được, đang muốn tự mình rời khỏi, lại nghe cô nói: "Tôi nói rồi, tôi thực sự rất không vui.
39 "San San, về nhà với mẹ được không?" Một người phụ nữ xinh đẹp thấp giọng cầu xin.
"Không muốn. " Một giọng nói trẻ con non nớt trong trẻo từ chối.
40 Lời cô bé nói đã khiến cho Trưởng Tôn Ngưng có thể suy đoán ra tình huống sơ lược, hẳn là người phụ nữ xinh đẹp này đã ly hôn với cha của cô bé, lúc ấy cũng không hề tranh thủ quyền nuôi dưỡng cô bé, về sau lại lập gia đình mới cùng với người khác, còn có con riêng của bọn họ.