1 Chỉ cần ai lăn lộn ở trên giang hồ liền đều biết. Hiện nay trong võ lâm, kẻ chân chính khống chế toàn bộ giang hồ, vốn không phải là cái gì gọi là minh chủ võ lâm trong thiên hạ, cũng không phải cái giáo chủ tà giáo thống nhất giang hồ, mà chính là một bang phái được tự xưng là ‘hắc ám ngũ phái’.
2
Tuy rằng cũng là làm thổ phỉ, có điều, Giang Bách Xuyên cùng với Thẩm Thiên Lý – tên bạn tốt của hắn, lại có rất nhiều khác biệt.
Tương đối mà nói, thì Giang Bách Xuyên chính là một người trầm ổn nhất trong bốn tên này.
3
Đúng là, thôn này không phải là cái thôn xóm hẻo lánh phổ thông a.
Bất quá, Giang Bách Xuyên trực tiếp tìm mất nửa ngày, đến cuối cùng, mới coi như là đã tìm tới.
4 Trương Đại Hải vạn lần không thể ngờ tới, đến chơi cờ cũng sẽ gây ra phiền phức. Lúc này, y vẫn còn chìm về giấc mộng đẹp rằng bản thân mình đã kiếm được một kẻ lao động miễn phí.
5
Ai biết được, một hồi chờ đợi này, chính là vừa đến giữa trưa.
Giang Bách Xuyên vạn lần không ngờ tới. Cái mà gọi là nghỉ ngơi giữa buổi ở trong miệng của Trương Đại Hải, đó chính là lúc nghỉ ngơi, dành thời gian để ăn cơm trưa a.
6
Trương Đại Hải đột ngột bật người, nhảy lên, thốt:
– Quỷ a ……
Sau một khắc, miệng của y đã bị Giang Bách Xuyên nhanh chóng che kín lại:
– Ha ha.
7 Trời dần dần sáng. Hai người vẫn đang bị treo ở trên vách núi cheo leo vạn trượng, như là hai con thiêu thân lơ lửng ở trong gió, bộ dạng cực kì chật vật.
8 Y cũng không biết là đã ngủ bao lâu rồi, có lẽ đã qua thời gian rất dài rồi đi. Y mơ mơ màng màng tỉnh lại. Trong phòng im ắng, cũng không thấy Giang Bách Xuyên, trong phòng bếp cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa.
9
Đi tới bích thanh sơn đã qua nửa tháng, nhưng Giang Bách Xuyên vẫn bày ra dáng dấp cái xác chết di động không khác gì với cái lúc mới tới đây.
Thẩm Thiên Lý cùng Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
10 Một lần nữa, lại đôi bàn chân lại bước lên con đường mòn nhỏ hẹp, quanh co quen thuộc, trong lòng của Giang Bách Xuyên thật sự đang dâng lên nỗi kích động mà không có lời nào, có thể diễn tả được.
11
Mùa xuân trên núi Long Hổ.
Dạo gần đây, Truy Nguyệt rất khó chịu, nên nói là phi thường khó chịu. Quả thực là nó đã bị khó chịu tới cực điểm a.