21 Dịch: Hoài Dương
Trước đó, Đinh Mật chưa từng nghĩ Lục Thời Miễn sẽ vì cô mà đánh nhau với người khác.
Nhưng cậu đã đánh, hơn nữa còn hung hãn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
22 Ra khỏi tầng văn phòng, Đinh Mật nhớ đến vẻ mặt kinh hãi của thầy chủ nhiệm khi Lục Thời Miễn thừa nhận mình đánh nhau, nhịn không được hỏi: “Lục Thời Miễn, trước kia cậu hay đánh nhau không?”
Hôm qua trông cậu đánh có vẻ rất thành thục.
23 Dịch: Hoài Dương
Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước, một trận tuyết qua đi, thời tiết càng cắt da cắt thịt. Đinh Mật và Lục Thời Miễn đã không thể cùng nhau đến trường bằng xe đạp nữa, nhưng dù là thế, Đinh Mật vẫn dậy sớm nửa tiếng.
24 Dịch: Hoài Dương
Về đến phòng, Đinh Mật đặt cặp sách lên bàn, ngồi trên ghế lau nước mắt.
Nghe có tiếng động ngoài cửa, Đinh Mật vội vàng lấy đề ôn tập từ trong cặp sách ra, lại lấy thêm một cái bút, hoảng loạn chuẩn bị xong những thứ ấy, cửa mở ra.
25 Dịch: Hoài Dương
Liên hệ với câu trước, Đinh Mật cho rằng ý của cậu hình như là…
Dám chia tay thì đánh đòn cậu.
Thật là… khiến người ta vừa ngọt ngào vừa buồn bực.
26 Dịch: Hoài Dương
Hài lòng muốn chết.
Đây là cảm giác của Đinh Mật về nụ hôn đầu. Cậu thành thạo hơn cô nhiều, quả nhiên con trai có thiên phú về phương diện này? Nếu không phải quen biết cậu từ lâu, chắc cô sẽ nghi ngờ cậu từng có bạn gái.
27 Dịch: Hoài Dương
Ngày hôm sau, Đinh Mật trợn mắt há mồm nghe Đỗ Minh Vy kể, hỏi: “Thế nên mày đồng ý?”
Đỗ Minh Vy hơi ảo não: “Cũng không biết là chập mất dây thần kinh nào mà tao bảo xứng, sau đó cậu ấy nói nhất định sẽ thi đỗ, phải xác định quan hệ trước thì mới càng có động lực, tao mơ mơ hồ hồ bị lừa luôn.
28 Dịch: Hoài Dương
Thời tiết là thước đo thời gian tốt nhất, trời càng nóng tức là kỳ thi càng đến gần, áp lực của mọi người cũng càng lớn. Trước kỳ thi đại học một tháng, trong trường xảy ra một sự kiện lớn, một học sinh lớp học lại mất tích, gia đình và nhà trường kiếm tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng phải báo công an, đến tối ngày thứ ba mới tìm được người về.
29 Dịch: Hoài Dương
Đinh Mật đỏ mặt, ngượng ngập buông tay.
Lục Thời Miễn vòng tay ra sau lưng cô, xoa gáy cô, lại cười buông cô ra. Đinh Mật ngẩng đầu: “Cậu không hỏi xem tớ thi thế nào à?”
“Cậu thi thế nào?” Cậu thuận theo.
30 Dịch: Hoài Dương
Chốn về không có, lạc đường nơi đâu?
Đinh Mật năm ấy coi Lục Thời Miễn là chốn về trong tương lai.
Nào ngờ một lời thành sấm, khi mà cô còn không tìm được chính bản thân mình, sao có thể có chốn về?
Đỗ Minh Vy nghe lời cô nói không hiểu sao lại thấy đau lòng, ném bài đi: “Không chơi nữa.
31 Đinh Mật cười rực rỡ ngọt ngào ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn Lục Thời Miễn. Lục Thời Miễn cúi đầu cười, xoa tóc cô, hiếm khi khen ngợi: “Thi tốt lắm, xem ra hôm đó khai quang có hiệu quả.
32 Dịch: Hoài Dương
Lục Thời Miễn nghiêng đầu kéo chăn xuống nhìn cô hồi lâu. Trước khi thi đại học, Đinh Mật gầy đi rất nhiều, thi xong đầy đặn hơn một chút, mấy ngày nay hình như lại gầy đi, nghĩ đến dáng vẻ giàn giụa nước mắt của cô, Lục Thời Miễn lại cảm thấy lo lắng.
33 Dịch: Hoài Dương
Người trước mắt đã trưởng thành.
Đinh Mật tựa vào lồng ngực nóng hổi của cậu, mọi căm phẫn và đau thương đều lắng lại, tìm thấy cảm giác thuộc về trước nay chưa từng có.
34 Dịch: Hoài Dương
Chu Thanh không dám tỏ ra quá cứng rắn, Đinh Mật thì coi như không thấy bà. Quần áo cấp ba của cô không nhiều, sắp vào đại học, có vài bộ không thể mặc nữa, cô bỏ hết vào túi nhựa để vứt đi, vậy nên quần áo giày dép rốt cuộc xếp chưa đầy một vali.
35 Dịch: Hoài Dương
Mọi tình cảm trên thế gian này đều cần một lối thoát, nhưng Đinh Mật dường như lạc trong mớ cảm xúc phức tạp, không tìm thấy lối ra.
36 Ngoài cửa ánh trăng sáng trong, trong phòng ấm áp yêu kiều.
Đinh Mật rất muốn chịu đựng vì Lục Thời Miễn, nhưng cố được phút chốc, cô vẫn cảm thấy đau dữ dội, tay chân cùng kháng cự, nức nở cầu xin: “Không làm nữa được không? Em sai rồi, sau này không dám trêu chọc anh nữa…”
Lục Thời Miễn bị cô làm cho nhếch nhác, xoắn chặt mày, nhưng cậu vẫn không muốn dừng lại, túm tay cô đè trên đỉnh đầu.
37 Tiết Chấn nhìn cô, cười gượng gạo: “Ừm, về là tốt, mẹ con đỡ nhắc đến con mãi. ”
Đinh Mật cười không nói, đúng lúc Tiết Tiểu Bân gọi cô: “Chị ơi, bóc cái này cho em với, em không bóc được.
38 Con đường của anh rộng mở và xán lạn.
Còn con đường của em, vượt mọi chông gai vẫn không nhìn thấy ánh sáng.
Tiếc nuối không?
Đương nhiên tiếc nuối, không thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
39 Cuối tháng 8 năm 2015, Đinh Mật trở về thành phố Giang Châu.
Không có ai đến đón cô, một mình cô đẩy hai vali to ra khỏi sân bay, bắt xe đến khách sạn.
40 Dịch: Hoài Dương
Đinh Mật đọc số điện thoại cho Lục Thời Phong, Lục Thời Phong ôm mèo, lưu số cô, lại mỉm cười liếc cô: “Cần số của A Miễn không?”
Lời này vẻ như trêu chọc, nhưng vào tai Đinh Mật lại khiến cô bất giác thấy xấu hổ vô cùng.