21 Trong căn phòng tối om, không chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Hàn Băng bó gối, ngồi sát bên góc giường, gương mặt lạnh toát, vô hồn thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô tận.
22 Giữa ranh giới sự sống và cái chết, bạn mới phát hiện ra rằng nơi sâu thẳm trong trái tim mình tồn tại một thứ được gọi là “nếu”. ***Ánh đèn LED mập mờ, nhấp nháy, làm nhòe đi đôi mắt vốn tinh ranh, sắc bén.
23 Hối hận liệu có còn kịp khi mà người đã chẳng còn. ***Băng Vy cúp điện thoại, quay sang Tuấn Kiệt nở nụ cười tươi tắn nhất. Cô biết cậu đã nghe thấy hết cuộc điện thoại, nhưng vẫn không muốn cậu thấy được sự đau đớn, tủi hận trong lòng mình.
24 Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng ngoài ô cửa sổ. Trong căn phòng rộng chỉ hơn mười mét vuông, người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, gương mặt hốc hác, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, bà ngồi thần người trên chiếc giường trắng sữa, ngấm ngầm gặm nhấm nỗi đau.
25 Nước mắt! Thứ mà con người ta ai cũng phải có. Nước mắt! Thứ mà con người ta ai cũng từng phải một lần rơi. Nước mắt! Thứ mà con người ta dành cho những người mình thương yêu nhất.
26 Chiếc xe Lexus vẫn lăn bánh một cách chậm rãi trên đường quốc lộ rộng lớn. Băng Vy không nói, Hắc Minh cũng trở nên im lặng hơn mọi khi, khiến cho bầu không khí trong xe đã ngột ngạt vì cửa kính đóng kín mít, giờ còn khó thở hơn.
27 Nếu thời gian có thể quay ngược. Thì tình yêu của em và anh có thể chấm dứt. …Lái xe một vòng quanh thành phố, Lam Tuyết cứ thế đi, đến bản thân cô cũng không biết điểm dừng sẽ là nơi nào.
28 Băng Vy gối đầu lên cánh tay Tuấn Kiệt, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua ôm lấy eo cậu. Trên đời này, cô chẳng có thể cho cậu bất cứ thứ gì ngoài trái tim, và thể xác.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 30