101 Ngày đêm lên đường, vó ngựa tung bay không ngừng nghỉ về đến vương cung, đoàn người ngựa của Dung Điềm đã sớm bám đầy bụi đất, mặt ai nấy đều ám một tầng bụi cát đen nhẻm, rã rượi đến mức không nhìn ra hình người.
102 Lại thêm một chuyến hành trình ngày đêm không ngừng, không có lấy một lần dừng chân, tiến quân thần tốc. Dung Điềm lòng nóng như lửa đốt, tự bức ép bản thân cùng đoàn thị vệ đến mức không còn lấy một giây nghỉ ngơi, ngay cả lương khô cũng phải cố nhai nuốt trên lưng ngựa tốc hành.
103 Kế sách của Lộc Đan, mới bắt đầu từ khi Đông Phàm nhận được tin, trong vương cung Tây Lôi dấy lên tin đồn Minh vương là di hồn. Mắt thấy Tây Lôi từng bước trở nên cường đại, khổ cực tính đường thành công, quốc sư Lộc Đan lập tức phái người tiềm nhập vương cung Tây Lôi, thám thính lai lịch kẻ tung lời đồn.
104 Dưới bộ mặt cơ hồ như tối sầm lại của Lộc Đan, lịch sự xơi gọn hai con gà nấu theo phương cách đặc trưng của Đông Phàm, Phượng Minh nhè ra một mẩu xương nhỏ, thích chí xoa cái bụng tròn vo, nhân tiện đá thêm một cái ý kiến nho nhỏ: “Không ngon bằng Thu Lam nấu.
105 Phải gặp người? Suy nghĩ của Phượng Minh lập tức linh hoạt hẳn lên, nhân vật có thể khiến Lộc Đan giới thiệu vào lúc này nhất định không phải loại đơn giản.
106 Mặc kệ có là mưu kế tuyệt hảo thế nào đi nữa, sau khi bị nhìn ra sơ hở cũng đều trở nên nực cười. Nhưng nếu Lộc Đan đã cố gắng hết sức, thì Minh vương đương nhiên cũng không ngại cấp cho y chút mặt mũi, xem như tương kế tựu kế đi vậy.
107 Tiếng bước chân nhanh chóng rời đi. Phượng Minh dỏng tai nghe ngóng, tập trung hết mức, khó khăn lắm mới nghe được tiếng thở đè ép của người đứng cạnh.
108 Sau khi hiệp nghị được định ra, đãi ngộ của Phượng Minh tựa hồ đã nhảy từ tù nhân lên thẳng khách quý trong nháy mắt. Nhưng thực ra mọi thứ trên cơ bản cũng chẳng thay đổi gì mấy, ở thì vẫn cứ là phòng ấy, ăn thì vẫn cứ là món ấy.
109 Bình Tích là đô thành của Đông Phàm, là nơi coi Thiên địa hoàn là bảo vật quốc gia, sùng bái thần thánh, nên khắp nơi ngập tràn một màu sắc thần bí. Trình độ mê tín của quân chủ cùng quý tộc đối với thần linh, chỉ cần nhìn những dãy bích hoạ khắc tượng thần vô cùng hao tổn tâm huyết kéo dài liên miên từ vương cung lên đến đến tường thành, cũng đủ để hiểu được đôi phần.
110 Phượng Minh ngơ ngẩn, bị đám thị vệ tế sư viện trói nghiến đẩy vào Thiên địa cung. Thiên địa cung thế ăn sâu tựa núi, chỉ có cửa cung do nhân công kiến tạo, còn phần chính điện rộng lớn bên trong đều do vài hang động thiên nhiên tụ lại, nên bầu không khí lúc nào cũng ướt rượt, u ám.
111 Thời tiết bên ngoài vốn đã lạnh, huống chi đây lại còn là thâm sơn cùng cốc. Phượng Minh bần thần suốt cả ngày trời, nhưng ngay cả một cái bóng chớp qua còn chẳng thấy, chứ đừng nói là người đưa cơm.
112 Phượng Minh chới với trong biển nước đen đặc, không biết phải mất bao nhiêu lâu mới có thể giãy giụa trồi khỏi cơn mê man. Hô… cuối cùng cũng có sức để mở mắt.
113 Đầu đông khó kiếm được ngày hửng nắng, nhưng, Phượng Minh và Lộc Đan lại ngồi, mặt đối mặt với nhau trong căn phòng nguy nga tráng lệ. Sự tình tới nước này, bất luận giữa hai người đã có biết bao nhiêu thù oán, thì giờ phút này tất cả chỉ còn là cái râu con châu chấu.
114 Phương pháp khổ sở lắm mới nghĩ ra được lại bị Lộc Đan vô tình vùi dập, khiến Phượng Minh héo hắt như bị quật sương. Cậu nhai nuốt bữa tối do đám thị tòng dâng lên một cách vô thức, cho đến khi một trận gió lạnh buốt bất chợt thổi thốc qua đầu.
115 Hôm sau chính là ngày tuyên án. Cơn đại tuyết đã ngừng từ sáng sớm, thái dương cũng theo đó mà nhô ra, toả hơi ấm dìu dịu, khiến mọi người đều thích thú.
116 Ban đêm vương cung Đông Phàm đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt đến phi thường. Khắp nơi giương đèn kết hoa, tơ rủ phơ phất, những thị nữ xinh đẹp như thiên tiên không ngừng lướt qua lướt lại, bưng trên tay cơ man những loại hoa quả, rượu ngon món ngọt, tựa như hàng đàn bướm sặc sỡ rập rờn yến điện huyên náo.
117 Ngày thứ hai sau trận đại tuyết, đâu đâu cũng phủ một màu trắng tinh khôi khiến lòng người hỉ hoan. Tuyết như một lớp thảm bông dày bao trùm đại địa, ấp ủ trong lòng những hạt giống âm ỉ của năm sau.
118 Quân Thanh vừa đứng dậy, các vị tướng lĩnh nhất tề đứng lên ngay ngắn, hướng về phía Quân Thanh hành lễ.
Mọi người cùng các đồng liêu vừa thảo luận vừa bước ra, trước khi đi đều liếc mắt nhìn Minh Vương mồm miệng khoe khoang khoác lác.
119 Tràng cảnh chiến đấu đơn độc bỗng nhiên có biến đổi xuất hiện tính hí kịch, chẳng những Dung Điềm to gan lớn mật dùng mật mã bí mật nhẹ nhàng đem tin tức nghênh nghênh ngang ngang truyền vào trong trọng địa quân sự của Đông Phàm, càng tuyệt vời hơn chính là thái hậu từ trước đến nay luôn ẩn sâu trong thâm cung sống an nhàn sung sướng lại cư nhiên hóa trang đăng tràng (hóa trang lên đài, lên sân khấu :))), trở thành tôn đại sư “Tôn Tử” thông thiên văn tường địa lý.
120 Mấy nàng thị nữ tiến vào thị hầu mặc y phục, tùy nhân bưng lên một mâm điểm tâm nóng hổi và một chén cháo loãng, nói: “Nghe nói Thập Tam quân tá làm việc nghiêm cẩn, cùng nàng xử lý quân vụ rất mệt nhọc.
Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh, Xuyên Không
Số chương: 121