261 Sau khi nói xong liền vội vã đi ra đuổi theo Tiêu Vận. Bà sống nhiều năm như vậy, dù sao không giống Tiêu Vận là một tiểu cô nương mười sáu tuổi ngây thơ, có một số việc chỉ xem bề ngoài là không được!Tiêu Khải Nguyên được người dùng cỗ kiệu đưa tới.
262 Tuyết di nương cẩn thận suy nghĩ, nói: ” Hoàng Bắc Nguyệt kia lúc trước vẫn chỉ là một phế vật mặc cho người ta khi dễ, nhưng gần đây giống như đã biến thành người khác vậy.
263 Việc để cho Tiêu Khải Nguyên sống sót đào tẩu còn đả kích đám người Tiêu gia trầm trọng hơn so với việc giết hắn nữa a !” Bắc Nguyệt quận chúa, lão hủ mang theo lễ vật đến bái phỏng (viếng thăm) !” Thanh âm già nua nhưng hữu lực từ bên ngoài vang lên.
264 Lão hồ ly Tiêu Khải Nguyên này tặng lễ vật không chỉ đắt tiền mà còn vô cùng hi hữu (hiếm thấy), như vậy mới có thể đánh động lòng người !Nhưng nào ngờ Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, thần sắc cũng không mấy kinh ngạc và mừng rỡ.
265 Trong lòng nhất thời cảm thấy rét run, Tiêu Khải Nguyên lập tức đứng lên, đối với Tiêu Nguyệt quát lớn, “Thật không có mắt! Quận chúa mời ngươi một ly trà, như thế nào lại không cẩn thận, còn không mau hướng Quận chúa thỉnh tội!”Tiêu Nguyệt gắt gao ôm lấy cánh tay đang đau nhức, nàng cũng biết được trong đó có bao nhiêu lợi hại, Tiêu Khải Nguyên đây là cho nàng một đường thoát thân, để không làm lớn chuyện.
266 Tiêu Khải Nguyên lạnh mặt, tràn ngập uy nghiêm nói: “Chúng ta là người của Tiêu gia, được gia giáo thâm nghiêm, các ngươi mặc dù không phải là chủ nhà, nhưng cũng không thể không có quy củ! Trên đời này còn có đạo quân thần, tôn ti trật tự, đạo lý cương thường, phụ thân của các ngươi không dạy cho các ngươi sao?”Sau khi nói xong xoay người hướng Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Tiêu gia gia giáo không nghiêm, khiến cho Quận chúa chê cười!”“Nơi này, lão gia tử là trưởng bối nên không nói, mẫu thân ta từ trước cũng thường xuyên dạy bảo.
267 “Quận chúa nên sớm đi nghỉ, lão hủ xin phép được cáo từ. ” Tiêu Khải Nguyên đã sớm muốn đi, chỉ là Hoàng Bắc Nguyệt chưa lên tiếng nên hắn vẫn đang do dự.
268 Tiêu Viễn Trình nhìn thoáng qua Lưu Vân các, nhớ tới lời nói vừa rồi của Tiêu Nguyệt, hắn cũng không dám một mình đi vào, trong lòng tính toán nên đối phó với Hoàng Bắc Nguyệt như thế nào, hoặc là không làm nếu đã làm thì phải làm đến cùng!Lưu Vân các“Tiểu thư, không nghĩ tới ngay cả lão gia tử đều sợ thành như vậy!” Đông Lăng che miệng cười nói.
269 “Dạ, vâng” vậy gã sai vặt dập đầu giống như muốn tự sát, trên trán cũng sưng lên một khối to, đến khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đã đi xa mới đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, tay chân run rẩy không thôi.
270 Vốn chỉ là bị lạnh một chút, trở về ngủ một giấc, uống một chút canh gừng là tốt rồi, nhưng mà khi ngủ lại chợt nhớ tới đủ loại chuyện làm với Hoàng Bắc Nguyệt từ trước tới giờ, mơ thấy nàng trở về báo thù, cũng giết bà rồi để xác trên núi giả.
271 Đám người Tiêu Trọng Kỳ, Tiêu Vận trên mặt ai cũng lộ vẻ tức. Tiêu Viễn Trình sắc mặt khó coi, cả giận nói: “Trong phủ chúng ta chỉ có thứ tự lớn nhỏ, nào có phân biệt cái gì mà thứ nữ với đích nữ?”Hàn quang trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, ngồi yên không nhúc nhích.
272 Tuyết di nương liền vội vàng kéo Tiêu Vận, tôi danh lớn như vậy bọn họ sao dám gánh, nỗi oan ức ngày hôm nay chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng. “Tam cô nương đừng nóng giận, là ta lỗ mãng, nói chuyện không biết suy nghĩ, Tam cô nương làm rất đúng nên vả miệng.
273 “Này…. ”“Phụ thân không cần lo lắng, nhất định ta sẽ chăm chỉ học hỏi không lơ là đâu” Hoàng Bắc Nguyệt cản lại không cho Tiêu Viễn Trình nói. Nhìn bộ dạng của nàng nhẹ nhàng linh hoạt trông giống hệt một nữ nhi hiểu chuyện hiếu thuận!Tiêu Viễn Trình không còn cách nào khác, trong lòng vội vàng nghĩ phải đem mấy thứ tài sản tích lũy nhiều năm nhanh chóng dời đi, nha đầu kia cũng mới bắt đầu học tập nàng có thể nhìn ra được gì chứ.
274 “Ngươi, ngươi nói bậy! Ta không có ở giữa ăn bớt, dựa vào cái gì lục soát đồ của ta?” Chu quản gia giương cổ, chết sống cũng không cho lục soát!Đông Lăng nói : “Có hay không xem cái liền biết! Chu quản gia, một lát quận chúa còn muốn để cho ngươi dẫn người đi lục soát những phòng người khác.
275 Nghĩ tới đây, Tiêu Viễn Trình hơi yên tâm một chút, lặng lẽ trao đổi với Chu quản gia một cái ánh mắt. Chu quản gia hiểu ý nói: “Quận chúa, không phải tiểu nhân không cho ngài lục soát, chỉ là chìa khóa mấy cái rương này mấy ngày hôm trước đã đánh mất, cái rương to như vậy nhất thời cũng mở không được, hay lần sau lục soát đi, dù sao cái rương này cũng sẽ không chạy mất.
276 ” Quá đáng sao ? Phụ thân ngài có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút, trong đế đô này có nhà nào chưa từng bị lục soát qua ? Điều ta làm bất quá chỉ là kiểm tra một chút mà thôi, so với nhà mấy nhà khác cũng không tính là gì, vậy mà người bảo ta quá đáng ?”Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi ra tới cửa, chỉ tay một cái nói: ” Lo lắng cái gì ? Còn không mau đỡ Chu quản gia dậy !”Mấy tên gia đinh đang lo sốt vó, vừa nghe thấy mệnh lệnh Hoàng Bắc Nguyệt, bọn họ theo bản năng lập tức chấp hành, cùng tiến lên đem Chu quản gia đang ôm chặt cái rương như một con bạch tuộc kéo ra.
277 ” Bất quá…” Hoàng Bắc Nguyệt chuyển đề tài, lạnh nhạt nói: ” Chu quản gia ở Trưởng công chúa phủ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, tuy rằng nhất thời hồ đồ phạm sai lầm nhưng tội cũng không đáng chết, cũng không cần đưa đi Đình Úy tự.
278 ” Đông Lăng cô nương, nha đầu này ăn nói vụng về, lời của nàng làm sao có thể là thật a ?”” Không có lửa làm sao lại có khói ? Huống hồ phong quang của di nương cũng không chỉ có mình Bội Ngọc tỷ gặp qua, nô tỳ cũng đã gặp qua nha.
279 Thứ hai, ở phủ Trưởng công chúa này, Hoàng Bắc Nguyệt mới thật sự là chủ tử chân chính, suy cho cùng thì hắn cũng vẫn là họ Tiêu, nếu như Hoàng Bắc Nguyệt muốn xen vào, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản được!Cái tên Chu quản gia này, hắn đã biết quá nhiều chuyện, mà trong chuyện này cũng cần một tên thay mặt tất cả chịu tội, tốt nhất là để Hoàng Bắc Nguyệt cứ thế mà đánh chết hắn cũng được!Người chết rồi mới bảo tồn vững chắc được bí mật này!Lúc này, chỉ cần cứu được Bội Ngọc, như vậy Chu quản gia sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết!Nghĩ tới đây, Tiêu Viễn Trình hướng Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Bắc Nguyệt, phạm sai lầm là phụ thân của nàng ta, không liên quan gì đến nữ nhi của hắn, ngươi hãy bỏ qua cho nha đầu Bội Ngọc này đi.
280 Thần sắc Tiêu Viễn Trình thoáng chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: “Tên cẩu nô tài này ăn nói bừa bãi, tốt nhất là nên nhanh chóng đánh chết đi! Như thế tránh được việc phá hủy danh tiếng của phủ chúng ta!”“Lão gia! Nhiều năm như vậy, tiểu nhân cũng chỉ vì ngài trung thành tận tâm làm việc, đến khi xảy ra chuyện ngài đã không đưa tay ra hỗ trợ thì thôi! Vậy mà lại còn muốn giết người diệt khẩu!” Chu quản gia ngẩng đầu tức giận nói.