41 Sáng sớm, khi Đường Lạc đang ở tòa soạn, có người đưa đến một cái hộp lớn. Mở ra thì là một bộ quần áo, tấm card đẹp đẽ cài trên túi áo của, Đường Lạc không cần nhìn cũng đoán được là do ai đưa đến, người có thể làm được như vậy chỉ có một mình Việt Hoành.
42 Mùa hè năm nay rất nóng bức, cho dù đã vào thu, vẫn nóng muốn chết. Lúc Kỷ Thần Tu mới vừa dọn vào trên cơ bản là cả đêm ngủ không yên, thật ra nhà có cách nhiệt, hơn nữa hướng nhà cũng rất tốt, các chị chọn nhà đương nhiên không hề tệ.
43 “Ái tỷ, hôm nay thần sắc không tệ nha!” Ngải Thanh cười, đưa tay tới. Trước mặt đưa tới một bàn tay sạch sẽ đến từng móng tay, đầu ngón tay lễ phép chạm vào bàn tay của Ngải Thanh, sau đó dời đến trước mặt của Đường Lạc.
44 Chiếc xe chậm rãi tiến vào tiểu khu chỗ hắn ở, đang chuẩn bị đỗ xe, chiếc xe vốn vẫn theo ở phía sau bỗng rất phách lối mà vượt mặt, tùy tiện dừng trước mặt hắn, Đường Lạc lúc đầu cũng không để ý, nhưng bị chắn ở phía trước rất khó chịu, ngẩng đầu muốn nhìn bảng số xe, khá quen thuộc, chờ có người bước xuống xe, hắn mới bừng tỉnh, ngoại trừ người phụ nữ này ra thì còn ai đậu xe phách lối như vậy.
45 “Chị hai, em không quay về đâu. ” Kỷ Thần Tu giùng giằng bò khỏi giường, nhận lấy cái ly trong tay Kỷ Ái, uống thuốc xong, liền chui vào trong chăn, giống như cậu không hề phát hiện ra lửa giận của Kỷ Ái vậy.
46 “Đường! Đường…”
“Hả? Chuyện gì?” Đường Lạc đột nhiên bừng tỉnh, thiếu chút nữa ngay cả cái tách trong tay cũng làm rớt. Lại ngẩn người, nhặt lại thần trí rơi lả tả, ngồi thẳng người, đưa tay nhận lấy thứ trên tay Tiểu Tranh.
47 Nụ hôn này đến rất kỳ lạ, chính Đường Lạc cũng giật nảy mình, thời điểm chạm vào đôi môi mềm mại, luôn khiến người ta mê mẩn, nụ hôn nhàn nhạt cũng trở nên mãnh liệt, cái chạm khẽ lúc đầu càng ngày lại càng sâu, cho đến khi hơi thở của cả hai bên bắt đầu dồn dập, mới ý thức được chỉ va chạm như vậy căn bản vẫn chưa đủ.
48 Tạp chí tháng hai lấy lễ Valetine làm trọng điểm, dùng màu hồng làm chủ đạo? Quá tầm thường! Màu đỏ? Quá chói… Hoa tươi? Chocolate? Thiết kế trang bìa? Lắc đầu… Lại lắc đầu… Vẫn lắc đầu…
Không có gì đột phá.
49 Gần đây tạp chí XX sống không yên ổn chút nào, toàn thể nhân viên đều tự cầu phúc cho bản thân, rời xa nơi tập trung bão tố này. Trong phòng làm việc luôn có thể nghe được những lời nhận xét mỉa mai, thanh âm không lớn nhưng lực sát thương lại cao đến mười phần, ảnh hưởng trên phạm vi rộng, tất cả mọi người đều trốn xa nhất có thể, duy chỉ có thân là trợ lý như Tiểu Tranh chịu khổ.
50 “Bị sao vậy?” Đường Lạc vội vàng đứng dậy, vừa định đến đỡ nhiếp ảnh gia mới phát hiện studio lớn như vậy đã không còn bóng người, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, giờ tan sở đã sớm qua.
51 “Đi thôi! Em làm gì vậy?” Kỷ Ái liên tục kéo Kỷ Thần Tu ra ngoài, nhưng Kỷ Thần Tu dường như bị đóng hai chân xuống đất, mặc cho Kỷ Ái có kéo thế nào cũng không chịu di chuyển.
52 “Đường Lạc, anh nói…” Kỷ Thần Tu ngồi thật lâu bỗng nhiên cúi đầu đưa tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay có hơi nóng của Đường Lạc, ngón tay còn vô cùng ám muội dây dưa trên tay Đường Lạc, khẽ vuốt ve mu bàn tay.
53 Đường Lạc yên lặng uống cháo, tay nghề của Kỷ Ái không tệ, rất khó tưởng tượng một người phụ nữ thành phố mạnh mẽ, lại có một khía cạnh hiếm thấy như vậy, hạt kê hầm rất kỹ, vào miệng liền tỏa vị ngọt.
54 Buổi tối Kỷ Thần Tu không có đến, Đường Lạc không thừa nhận là hắn đang chờ đợi, nhưng cảm giác thất vọng vẫn không thể tránh được mà cuốn lấy hắn.
Hắn mất ngủ cả đêm, hôm sau thức dậy cũng không có tinh thần đi làm, gọi điện xin nghỉ, liền nằm trên sofa đọc sách.
55 “Anh đúng là tên ngốc!” Kỷ Thần Tu sáp đến cắn lên đôi môi đang lui về của Đường Lạc, “Anh vĩnh viễn cũng không biết em nghĩ cái gì sao?”
“Vậy em có chịu nói cho anh biết không?” Đường Lạc hùa theo động tác chồm người qua của Kỷ Thần Tu, ôm lấy eo của cậu, dùng sức xoay người lại, cả người Kỷ Thần Tu đã bị hắn ôm trên mình.
56 Ánh nắng chói mắt giữa trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, có hơi nhức mắt, người trên sofa được bao phủ dưới ánh mặt trời, nhận lấy sự sủng ái của ánh nắng tinh ranh.
57 Đây thật sự là chuyện không thể ngờ trước. Đường Lạc nhìn vào bức ảnh Việt Hoành đeo kính mát trên mặt báo cùng hai chữ ‘rút lui’ rất lớn ở phía dưới.
58 “May mà không để vụt mất. ” Nói xong những lời này, Đường Lạc ôm chặt lấy Kỷ Thần Tu còn ngây ngốc ở bên cạnh, hôn lên trán cậu, “Anh sống cho đến bây giờ có lẽ chính em là người mà anh không muốn đánh mất nhất.
59 “Việt Hoành!” Đường Lạc giữ lấy người đang gặm xâu thịt dê, sửng sốt, “A? Em bị đánh?”
Trên mặt Việt Hoành nổi lên một vết bầm rất rõ, đang không còn chút hình tượng nào mà ăn xâu thịt dê, vẻ mặt khi nhìn thấy Đường Lạc vẫn rất thản nhiên, ngay cả tò mò cũng không có.
60 Đường Lạc không còn lời nào để nói, trong tiệm chỉ còn lại duy nhất một bàn này của bọn họ, hai người ngồi đối mặt nhau, cái gì cũng không ăn, Việt Hoành cầm đũa chỉ để khuấy cái nồi, cúi đầu rất thấp.