21
Editeur: MrSuxi232
” Ta làm sao cam lòng không để ý đến ngươi…” Phượng Băng Cao ôn nhu dụ dỗ, chờ phản ứng của Hoàng đế.
“?!” Hoàng đế bỗng nhiên xốc chăn ra, xoay người ngồi dậy, khuôn mặt thập phần kinh ngạc, hoài nghi có phải mình nghe nhầm không, y tính cách cực ngạnh sao lần này có thể nói ra mật ngữ? Không thể nào không cẩn thận…”Cao, ngươi nói thật sao?”
“Không thật thì sao ta phải quay về? Đã có người không tin, ta đây cũng không bận tâm nữa…” Vẻ mặt thất vọng, trong chớp mắt Phượng Băng Cao xoay người muốn rời đi.
22
Editeur: MrSuxi232
Thời gian chầm chậm trôi đi, chớp mắt đã thu đi đông đến, thời tiết chuyển đông, trong kinh thành tuyết phủ trắng xóa.
23
Editeur: MrSuxi232
Môi lưỡi không ngừng triền quấn, hơi thở nóng rực, hốn loạn vây quanh, vừa nghe đối phương tỏ tình, bản thân lại toàn tâm toàn ý mà đón nhận.
24
Editeur: MrSuxi232
Cát vàng tung bay, tuyết lạnh rơi nhè nhẹ, đại quân tiến vào cánh đồng hoang vu, cảnh vật bốn phía thật nhàm chán, một khoảng không gian mênh mông, cây cỏ cằn cỗi chìm trong sương giá, bên cạnh vài cọng cỏ tươi lại xen kẽ những cây cỏ khô héo, còn không hề có dân cư sinh sống, mà mặt trời bây giờ đang ở chính ngọ, ánh nắng chiếu khắp nơi, xua đi hàn khí, mang lại chút ấm áp.
25
Editeur: MrSuxi232
“Cổn!” Long Liệt Tuyền ngồi trên lưng ngựa hướng về phía bá quan đang chắn phía trước gằn giọng, nét mặt cuồng nộ cùng dữ tợn.
26
Editeur: MrSuxi232
“Tướng quân, người có khỏe không? Sao không nghỉ ngơi?” Nhìn thân ảnh gầy gò của Phượng Băng Cao đứng lặng hồi lâu trân thành, Lý Tu Viễn không khỏi cảm thấy không nỡ, thân thể khỏa mạnh ban đầu sai khi kinh qua vài lần nghênh chiến, đã ngày càng gầy đi, đứng trên đầu gió, thân thể mỏng manh tựa như gió có thể thổi bay, thực khiến người khác lo lắng.
27
Editeur: MrSuxi232
Phượng Băng Cao đứng trước bàn ngưng thần tập trung, trước mặt là một đống địa đồ, có địa hình xung quanh Lệ Đồng quan, sơ đồ bố trí quân lính….
28
Editeur: MrSuxi232
Bà con tiếp tục chuẩn bị hứng máu a =. =
Lửa lòng lan ra toàn thân, thiêu đốt lý trí, sương mù dục vọng che mờ đôi mắt, trong đầu hiện ra thân ảnh nam nhân từng gắt gao ôm y.
29
Editeur: MrSuxi232
Trên sa mạc hoang vắng mênh mông, mấy vạn kỵ binh tinh nhuệ phi nước đại với tốc độ như sấm chớp, cát vàng bay mù mịt, mặt đất rung động, lộ ra vạn con ngựa dũng mãnh phi nước đại cùng hàng vạn quân khí thế như sấm vang chớp giật.
30
Editeur: MrSuxi232
Mặt trời gay gắt trên đầu, bên dưới, mặt đất nóng hừng hực, tiếng chém giết của binh sĩ cũng ầm ĩ khắp nơi.
31
Lý Tu Viễn suất lĩnh chúng quân sĩ anh dũng chiến đấu, cố gắng xoay chuyển tình thế.
Nhưng từ bốn phía quân Lâu Khuyết từ từ tiếp cận, trận địa chầm chậm đánh vào mạn sườn trung tâm, mắt thấy quân Thiên triều sẽ bị bao vây bốn phía, thành bại đã đến gần…
“Đáng ghét! Chẳng lẽ thực sự không có cách nào? Nếu như thua ở đây, vậy tướng quân lúc trước lén đi tập kích hậu phương quân địch phải làm thế nào? Không thể cầm chân quân Lâu Khuyết ở đây, vậy sẽ khiến kế hoạch đánh úp tăng thêm một phần nguy hiểm, ngộ nhỡ tướng quân vì vậy mà có gì bất trắc…Ta thực sự mang tội lớn!”
Lý Tu Viễn nghiêng người tránh một kích từ phía trước đánh tới, rút tiểu đao từ thắt lưng, ra sức chém mạnh, địch nhân hét lên một tiếng ngã xuống.
32
Editeur: MrSuxi232
Long Liệt Tuyền nhất thời ngây người, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười to, muốn tiến lên ôm siết thân hình kia, lại sợ khi vươn tay, thần hình ấy sẽ giống như trong mộng lập tức biến mất vô ảnh vô tung, hắn không biết nên làm thế nào biểu đạt tâm tư của bản thân lúc này, chỉ ngây ngốc đứng lặng, si ngốc mà nhìn, ngay cả mắt cũng không chớp, từ đầu đến chân, lại từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, nhìn tới nhìn lui, chỉ sợ nhìn thiếu một điểm.