21 Từ khi bái sư phụ, Thẩm Dũng bắt đầu trở nên bận rộn. Mỗi sáng sau khi ăn điểm tâm Phương Nhất Chước làm, Thẩm Dũng sẽ chạy tới tàng thư các của Thương Mãn Vân đọc sách.
22 Ăn xong ba bát bánh chẻo, thần thái Thẩm Dũng sáng láng lôi kéo Phương Nhất Chước đi xuống phố. Phương Nhất Chước nhìn thắt lưng của Thẩm Dũng một chút, lại duỗi tay sờ sờ, hỏi: “Tướng công, gần đây hình như so với trước ăn nhiều hơn đó.
23 “Vòng bách toả này cùng án mạng có quan hệ?” Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều giật mình, cầm vòng bạc xem xét tỉ mỉ. “Đây… là ngân toả của ai?” Phương Nhất Chước hỏi lão đạo.
24 *Đường bất súy: một loại bánh làm từ gạo nếp nhân đường với lạc và mè. Sau khi Thẩm Dũng vào phòng khám nghiệm tử thi, hiện ra trước mắt là hai cổ thi thể đặt trên tấm ván.
25 Ăn xong điểm tâm, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước theo Thẩm Nhất Bác, Thẩm Kiệt cùng với ba nha dịch nữa xuất môn, đi tìm Tiểu Kết Ba kia. Đặc điểm của người này tương đối rõ ràng, chưởng quỹ hiệu cầm đồ còn nói nghe giọng hẳn là một người địa phương, bởi vậy Thẩm Kiệt cho bọn nha dịch đi dò hỏi, có một người tên Tiểu Kết Ba như vậy hay không.
26 *Tang châm: là quả dâu. Ta để nguyên gốc hán việt cho hay. Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng tỉ mỉ nghe xong, lập tức nhận ra âm thanh khanh khách lộc cộc kia chính là của một con gà mẹ.
27 Đám người Thẩm Dũng bám theo Tiểu Kết Ba cùng hai kẻ bắt cóc kia, chui vào trong rừng rậm sau căn nhà, mọi người cũng không dám theo quá gần. Chợt nghe thấy giọng nói của Tiểu Kết Ba truyền đến: “Đại.
28 Hai ngày nghỉ ngơi rất nhanh đi qua, Thẩm Dũng mang theo Phương Nhất Chước trở về tiểu viện của Thương Mãn Vân, chuẩn bị học bài. Thương Mãn Vân thấy hai người đi vào, liền hắc hắc nở nụ cười.
29 Thanh quan cũng khó dứt việc nhà, vợ chồng nan giải chuyện giường gối, thiên hạ này phiền toái nhất chính là sự tình vặt vãnh trong nhà. Bây giờ, trước phủ nha môn đang bị vây quanh bởi một đoàn người qua đường tò mò xem náo nhiệt, mà hiện tại trong công đường lại càng náo nhiệt hơn, mẹ của thư sinh kia nằm ở trên ván cửa, dĩ nhiên đã quy tiên.
30 *Tử khí bệnh có nghĩa là tức chết, do edit ra không hay nên mình để nguyên vậy. Thông thường mà nói, tâm tình tốt, ốm đau cũng ít, trong lòng nhiều tâm sự, thì tương đối dễ nhiễm bệnh.
31 Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng ra khỏi nha môn, hỏi thăm một đường, rốt cục biết được Trương Văn Hải ở bên trong Lương viên phía thành Nam của Đông Hạng phủ.
32 Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng cùng Tiểu Thạch ngồi xe ngựa đi tới chân núi Trường Nhạc am, còn có Tiểu Kết Ba cũng theo sau. Tiểu Kết Ba ngẩng đầu nhìn miếu thờ trên đỉnh núi một chút, hỏi Tiểu Thạch: “Tiểu Thạch, ngươi sao lại ở trong miếu?”Tiểu Thạch trả lời: “Tĩnh Di sư phụ trong miếu là người nuôi lớn ta, sao vậy?”“Không có gì.
33 *Đầu sư tử, còn có tên gọi khác là thịt viên tứ hỷ – một món ăn truyền thống vào dịp lễ tết của người dân Trung Quốc. Về tới phủ nha, Phương Nhất Chước chuẩn bị cơm tối, Thẩm Dũng hai tay chống má ngồi ở bàn đá trong sân đình, nhìn chằm chằm tường viện đến ngẩn người.
34 Nửa canh giờ sau, Thẩm Dũng ở trong sân dậm chân ôm bụng cười ha ha, Phương Nhất Chước mặc một bộ quần áo của hắn, đứng ở trước cửa phòng, tay áo ở trong gió phiêu đãng bay lên bay xuống.
35 Thẩm Dũng đúng là đang suy nghĩ, điều hắn nghĩ đến chính là từ khi vụ án phát sinh tới giờ, dường như mọi người đều chỉ lo lắng cho các kỹ nữ. Đại khái hắn và Phương Nhất Chước đã đến gặp Loan Nhi, cũng đi đến nơi phát sinh chuyện không may nhất chính là Yến Thúy lâu này, nhưng quên mất một điều những thư sinh trong vụ án cũng là người bị hại.
36 Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước đi tìm Trương Văn Hải, sau đó mang hắn đến đại lao. Bọn nha dịch gác đại lao thấy Thẩm Dũng thì có chút nghi hoặc, lại quay sang nhìn Phương Nhất Chước ở bên cạnh, hỏi: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân cũng đi vào sao? Bên trong rất bẩn a.
37 Từ sau khi Thẩm Dũng phá được vụ án của Yến Thúy lâu, ở Đông Hạng phủ bắt đầu trở nên nổi danh, tất cả mọi người đều khen hắn lãng tử biết quay đầu. Mặt khác, mọi người đều thấy Thiếu phu nhân của Thẩm gia cũng là một người không thể không kể công, ngay cả khi phu quân vốn là một tiểu ác bá cũng có thể quản giáo trở nên tốt như vậy.
38 Phương Thọ từ Thẩm phủ đi ra, có thể nói là vô cùng mất hứng, vội vã trở về, vừa đi vừa nghĩ không biết nên nói với nữ nhi thế nào. Bằng không, thẳng thắn nói Thẩm Dũng là một kẻ nhân phẩm thấp kém, hoàn toàn không xứng với nàng, đỡ khiến sau này nữ nhi tiếc nuối oán hận.
39 Phương Nhất Chước bị Thẩm Dũng kéo đến cửa hàng son phấn, chưởng quầy tất nhiên tiếp đãi vô cùng nhiệt tình. Sau khi tiến vào bên trong cửa hàng, Thẩm Dũng nói muốn mua phấn hương, liền tiến đến chỗ đặt hộp phấn mở ra ngửi một chút.
40 Thẩm Nhất Bác không muốn để người khác chú ý, nên mang theo một bao quần áo đi ra ngoài thành, ở trong trạm dịch thuê một chiếc xe ngựa bình thường nhất, giả trang thành thương lữ qua đường, đi tới Thanh Sơn thôn.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 138