21 "Được rồi, không sao rồi, tất cả đều quá khứ. " Mặc Thư Kỳ an ủi. Mặc Vong Trần không nói gì, chỉ là trong miệng phát ra âm thanh ô… ô. . .
Một lúc sau, hắn ngừng lại không gào khóc nữa.
22 "Các chủ, là… là Lâm công tử, hắn còn chưa có tin tức. " Hồng lo lắng nói.
"Không cần phải lo lắng, ngày mai là có thể nhìn thấy hắn. " Mặc Thư Kỳ nói như thế, chỉ là người ra tay độc sau màn cũng đừng làm cho cô thất vọng mới được, nghĩ đến đây Mặc Thư Kỳ hơi khôi phục trong ánh mắt quét qua một tia sáng u ám ám.
23 "Tiểu thư nói đùa, mọi người đều biết Võ lâm minh chủ đều phải là người có tài mới chiếm được. " Nói xong đem tầm mắt chuyển tới trên người Mặc Thư Kỳ: "Không biết tiểu thư tìm người nào?"
Mặc Thư Kỳ xoay người một cái, đối mặt với các vị nhân sĩ võ lâm dưới đài.
24 Sau khi Vương Nhạc Ngữ phát hiện Mặc Thư Kỳ chăm chú nhìn bà, không khỏi cúi đầu, một lúc lâu, bà chậm rãi mở miệng nói: "Hai mươi năm trước, ta và chủ nhà họ Mặc - Mặc Ly vốn là tỷ muội vô cùng thân thiết.
25 "Vậy còn mời Lâm trang chủ nhìn kỹ một chút. " Vừa dứt lời, Lam tiến lên xốc mái tóc trên trán của lão phụ nhân này lên, lộ ra khuôn mặt của bà.
Thoả mãn nhìn một chút gương mặt của lão phụ nhân, Mặc Thư Kỳ gật đầu: "Như vậy, người này Lâm minh chủ có nhận ra hay không?"
"Ả… ả… xin lỗi, Lâm mỗ cũng không nhận ra.
26 "Đem gia chủ Lý gia và Chu gia phế bỏ võ công nhốt vào ngục tối, không cần phải quản, ăn uống cũng không được cho. Còn có, những người tự nguyện nhận tội này, để cho các nàng đến trông coi lăng mộ Mặc gia, vĩnh viễn không được đi ra.
27 "Nhớ, mặc kệ Thanh nhi là sống hay chết hắn cũng là phu lang của Nam Cung Lạc Trần ta, sinh ra là người của Nam Cung Lạc Trần ta, chết cũng là quỷ của Nam Cung Lạc Trần ta.
28 Đúng, quỷ dị, khoảng cách bên trong địa đạo này không dài nhìn như bình thường kỳ thật khắp nơi tiết lộ một bầu không khí quái dị. Trong đây Mặc Thư Kỳ bất ngờ xuất hiện một loại cảm giác nguy hiểm: "Đừng sợ, có ta ở đây, ngươi đi theo sau lưng ta đi, cẩn thận một chút.
29 Sau khi xem xong những chữ của Mặc Lan, Mặc Thư Kỳ cảm thán một hồi, cô đi tới một bên sân khấu, chậm rãi cầm lấy mặt trên hộp gấm. Sau khi mở ra lấy ra từ bên trong một phần tư tấm bản đồ kho báu, cất giữ cẩn thận sau đó đi ra nhà đá, vừa mới đi ra ngoài cửa đá lập tức hạ xuống, trong địa đạo đung đưa kịch liệt, không ngừng có tảng đá rơi xuống, rõ ràng chính là sắp sụp xuống.
30 "Yêu ai yêu cả đường đi. Ta tin tưởng ngươi, ngươi yêu ta, sẽ yêu người ta yêu, ngươi yêu sâu ta bao nhiêu, sẽ bảo bệ người ta yêu bấy nhiêu. Ta nghĩ ngươi sau khi ta rời khỏi thế giới này có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Lam nhi, chăm sóc hắn, bảo vệ hắn, để hắn không buồn không lo sống qua hết nửa đời sau không có ta.
31 Mặc Thư Kỳ nhìn có chút say mê, quả nhiên Lam nhi của cô không có làm cô thất vọng, ánh mắt dịu dàng của cô nhìn Lâm Lam, hơi há miệng: "Lam nhi. "
Trong mắt Lâm Lam hơi ướt át, hắn thâm tình nhìn Mặc Thư Kỳ, muốn đem dung mạo của nàng khắc sâu ở trong lòng, nhưng là lông mày của hắn nhíu chặt, giống như là đang chịu đựng đau khổ gì, Mặc Thư Kỳ có chút lo lắng nhìn hắn.
32 "Mặc Thư Kỳ, ngươi không muốn uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt, ôi ôi u, bọn tỷ muội, các ngươi nhìn một cái, ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ này. " Có người không sợ chết tiến lên muốn ôm lấy cằm của Mặc Thư Kỳ.
33 "Nhị tỷ, nói rồi gọi ta là Tiểu Trần, đúng rồi, tỷ làm sao lại ở chỗ này, Tiểu. . . chủ nhân đâu?" Mặc Vong Trần hiếu kỳ hỏi, còn nhìn ở sau lưng nàng một chút.
34 Trước khi đi Mặc Thư Kỳ khiêu khích nhìn Lâm Khiếu Thiên một cái: "Vậy Lâm trang chủ, ngày mai chúng ta gặp lại. " Nói xong nắm lấy tay Lâm Lam cũng không quay đầu lại mà đi.
35 "Sao lại thế. " Lâm Lam đau lòng nhìn nàng: "Sẽ biến thành như vậy nhất định là có nguyên nhân, Mặc lúc đó nhất định rất đau khổ, nhưng là ta lại không ở bên cạnh nàng.
36 Chu Cầm đi tới đi lui chợt phát hiện Mặc Vong Trần đi tới, nàng vừa nhìn về phía sau, Mặc Vong Trần cũng nhìn về cách chỗ mình không xa trước quầy hàng có một người nam tử tuổi còn trẻ đứng đờ ra.
37 Nhìn Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ nghĩ đến thân thế của hắn, cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn. Lâm Lam cũng rất ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Mặc Thư Kỳ, tựa đầu lên vai của nàng: "Lam nhi, nếu như có một ngày chàng phát hiện có một số việc ta biết rõ ràng nhưng lại giấu chàng, chàng sẽ trách ta không?"
Lâm Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt của Mặc Thư Kỳ: "Sẽ không, bởi vì ta biết Mặc làm chuyện gì nhất định là vì muốn tốt cho ta.
38 Buổi tối, Mặc Thư Kỳ thương lượng với Lâm Khiếu Thiên buổi tối ngày mai lại xuất phát, đi trên đường lâu như vậy mọi người cũng đều có chút uể oải, cho nên tất cả mọi người đều không có dị nghị.
39 Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ cũng không tính nhiều lời với mình, Lâm Khiếu Thiên đơn giản cũng lười tán gẫu chút chuyện không quá quan trọng với nàng, liền trực tiếp mở miệng: “Đã chuẩn bị kỹ càng, sẽ chờ trời tối mới đi.
40 Rất nhiều thiếu nữ gia đình dân chúng bình dân đều lo lắng thủ đoạn độc ác của nàng, dân chúng bị vướng bởi thân phận của nàng giận mà không dám nói gì.