161 Vương Trung Đỉnh đương nhiên cũng là người chú ý đến tin tức này. Nhưng điểm xuất phát của y và Vương Hải Chí bất đồng, Vương Hải Chí là quan tâm đến ảnh chụp thân mật của Y Lộ cùng Hàn Đông, mà Vương Trung Đỉnh là chú ý đến dạ diếm.
162 Hàn Đông hai ngày này quả thật bị đánh không ít. Hơn nữa mỗi đêm, hai bảo tiêu canh cửa đến mí mắt không mở ra được, Hàn Đông ở bên trong lại cố ý cao điệu ngáy ngủ, quả thực rất thiếu đánh.
163 Vương Trung Đỉnh đã thành túc chờ ở nhà hai ngày nay, hôm nay cuối cùng cũng nhận được điện thoại của lái xe. Tài xế đã hứa sẽ mang Hàn Đông bình an vô sự trở về, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn một mực muốn tự mình đến đón.
164 "Còn tiếp tục phục hồi không?" Hàn Đông thử hỏi. Vương Trung Đỉnh ừ một tiếng mặt không biến sắc. Hàn Đông lần thứ hai mân mê, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình cố chấp nhất như thế để tìm ra chân tướng, hay là để tìm thêm tin tức về Diệp Thành Lâm.
165 "Cậu định làm thế nào?" Du Minh hỏi Hàn Đông. Mặt Hàn Đông chảy dài, "Có thể làm gì? Anh ta đã đuổi tôi về đây. " "Làm sao cậu biết là anh ta đuổi cậu mà không phải chính cậu chạy về?" Hàn Đông vẫn không tin mình có loại khí khái này.
166 Trước kia Hạ Hoằng Uy mang Du Minh ra ngoài chơi, bình thường đều là tự an bài thay cậu. Tính tình hai người hoàn toàn bất đồng. Hạ Hoằng Uy thích xã giao, Du Minh thích yên tĩnh, những gì Hạ Hoằng Uy sắp xếp Du Minh luôn không thích, cuối cùng đều là ra về trong không vui.
167 Vài ngày sau, tổ giám chế phim mới đem bản sơ định mấy chỗ lấy cảnh đến cho Vương Trung Đỉnh xem qua. "Vương tổng, ngài xem qua đi. " Nước ngoài có quảng trường Tây Ban Nha, Tứ Tháp ở Dubai, Glencoe ở Scotland.
168 Sắc mặt Vương Trung Đỉnh không thể tự khống chế mà chìm xuống. Nam nhân để lại cho vợ y một sợi dây thừng, khiến cho vợ y hồn khiên mộng nhiễu, thì ra chỉ là cái bộ dạng này.
169 Cánh cửa ở trước mặt Hàn Đông chậm rãi hé ra. Hàn Đông nhìn thấy người trước mặt, nhất thời ngây ngẩn. Quá trình này dài đến hơn mười giây. Ngay khi Vương Trung Đỉnh cho rằng Hàn Đông có thể kiềm chế được, bỗng một tiếng tru lên không hề báo trước nhảy vào tai y, Hàn Đông tận lực kích động đến nói năng chất vấn lộn xộn.
170 Vương Trung Đỉnh thật sự đón Diệp phu nhân đến. Hơn nữa an bài bọn họ vào ở biệt thự phía Tây, mỗi ngày đặc biệt đưa đón một chuyến đến các khu du lịch giải trí.
171 Ngày hôm sau trên đường đến sân bay, Diệp Thành Lâm do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng. "Đông tử, anh có lời nói muốn nói với cậu. " "Anh sẽ không phải lại muốn cắt đứt liên hệ với em đi?" Hàn Đông vẻ mặt cảnh giác.
172 "Trị? Sao phải trị?" Vương Trung Đỉnh kinh ngạc. Hàn Đông không muốn nhắc đến Vương Hải Chí, chỉ nói: "Mộng du tạo thành cản trở rất lớn trong cuộc sống, mỗi lần em có tâm sự, ngủ liền phải lo lắng đề phòng.
173 "Tiểu Lương!" Tiểu Lương đang định mở cửa xe, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có người ngoắc ngoắc mình. "Chờ anh thật lâu. " Người nào đó vẻ mặt mỉm cười.
174 Hai ngày sau, Vương tổng đành mang theo hai gã bệnh tật đến bệnh viện. Trước tiên đem vị bệnh nặng nhất đưa đến trước mặt bác sĩ, "Ngài xem xem người này còn cứu được không?" Bác sĩ hì hì cười, "Mộng du cũng không phải bệnh nan y gì! Chỉ cần người bệnh không làm những hành động nguy hiểm, cũng không tạo nên thương tổn đối với thân thể.
175 Đoạn ghi âm đã gần phát xong, cuối cùng cảnh sát còn thẩm vấn một câu. "Lần thứ mấy đây?" Hàn Đông lúng túng trả lời: "Lần đầu tiên, lần đầu tiên. . .
176 (Yêu thiêu thân: chỉ gian trá, lừa đảo, một ý tưởng xấu, không bình thường) Vương Trung Đỉnh cẩn thận nhớ lại tình hình thực tế đêm hôm đó, từ lúc thu thập tóc xong đến lúc rời giường, y tổng cộng rời phòng hai lần.
177 Ngày hôm sau, buổi sáng, cả người Hàn Đông giống như rụng rời, không chỉ thân thể không khoẻ, trong lòng cũng từng đợt khó chịu, cảm giác sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
178 Một lần nữa bố trí lại vị trí thiết bị, điều chỉnh ánh đèn xong, Hàn Đông cùng Từ Trạch Mạn lại quay về chỗ. Để hạn chế tối đa cảm giác không thích hợp, cảnh của Từ Trạch Mạn giảm tiếp tục giảm, đến cuối cùng gần như chỉ còn lại có một cảnh đặc tả ánh mắt.
179 Hàn Đông ý thức được Vương Hải Chí chưa có nhận ra mình, phải nhanh chóng chuồn đi. Kết quả còn chưa chạy được ba bước, đã bị Vương Hải Chí kịp phản ứng túm lại.
180 Lúc Vương Trung Đỉnh từ phòng nghỉ đi ra, Từ Trạch Mạn đang gào khóc cùng phó đạo diễn, rằng muốn thôi diễn. "Ai muốn thôi diễn?" Đột nhiên vang lên một tiếng chất vấn nghiêm khắc khiến Từ Trạch Mạn lập tức ngừng khóc lóc kể lể.