21 Xe chuyển bánh, Đàm Khải Bình vẫy tay cáo biệt Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà qua cửa kính, rồi quay sang nói với Thẩm Hoài: “Trưa hôm nay trên tỉnh gọi điện cho tôi, hỏi về vấn đề điều chỉnh công tác ở Đông Hoa…” “Hả!” Câu nói của Đàm Khải Bình khiến Thẩm Hoài vừa kinh vừa hỷ, hắn căn bản không ngờ đến người được lợi lại là Đàm Khải Bình, vội cúi người nói: “Vậy cháu phải chúc mừng Đàm thúc thúc trước…” Đàm Khải Bình chỉ là phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, trong tỉnh thảo luận về phân công công tác ở Đông Hoa căn bản không cần thương lượng với hắn, trừ phi muốn trực tiếp phái Đàm Khải Bình cài cắm xuống đây.
22 “Ken két” một tiếng, cánh cửa không khép chặt được đẩy vào. Hùng Văn Bân và Triệu Đông đang hạ cờ, Hùng Đại Linh đứng sau đấm giúp bố, cô Bạch Tố Mai – vợ Hùng Văn Bân tay cầm chày cán bột, đứng trước cửa phòng bếp nói vọng ra.
23 Về phòng, Thẩm Hoài không nghĩ đến ở bên kia người nhà Hùng Văn Bân lại đang nghị luận về chính mình. Trong nhà rất bừa bộn, tro bụi tích một lớp dày, một thời gian dài chưa được quét dọn qua, từ trong giỏ rác góc nhà tán phát ra mùi ẩm mốc biến chất tích tụ lâu ngày… Thẩm Hoài mân mê mồm, đứng bên cửa phòng, nhìn lên đèn huỳnh quanh bám đầy mạng nhện, thầm nghĩ: Cũng khó trách chủ nhân ngôi nhà này trước đây không khiến người ta ưa thích.
24 Qua mãi một lúc, cảm giác thấy mông đít không còn tê rần như trước, Chu Dụ ngượng ngập đưa tay sờ sờ, ấn ấn thấy vẫn còn đau, nhưng đã có thể chịu được.
25 Thẩm Hoài còn không biết hắn tự nhiên được thêm một tên “em vợ” từ trên trời rơi xuống, mà tên “em vợ” này còn là một trong Đông Hoa tứ đại công tử trong truyền thuyết.
26 Đến lúc hoàng hôn Hùng Đại Linh mới từ Mai Khê trở về, cũng không biết vì sao mà về đến nhà trán nàng đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng bừng, vừa vào phòng đã bực bội kể: “Xuống xe bus thì gặp phải một tên biến thái, đi xe hơi là ngon lắm chắc, hắn đi theo con một đoạn, thấy con lên lầu liền dừng xe dưới kia…” Thẩm Hoài ngẩng đầu lên.
27 Căn nhà hai phòng ngủ của Hùng Văn Bân rất nhỏ, dựng chiếc bàn tròn lớn ra khách sảnh liền cơ hồ không đứng thêm nổi một ai, trong phòng bếp một lúc chứa ba người cũng khó mà chuyển thân.
28 Nhìn cả khách sảnh chỉ còn lại Triệu Đông và Hùng Văn Bân, Thẩm Hoài rút thuốc từ trong túi ra, đưa cho Hùng Văn Bân, Triệu Bân: “Lão Hùng nhìn ra gì kỳ quặc rồi.
29 Rốt cuộc Thẩm Hoài cũng là người xa lạ, hắn vừa đi, người trong nhà liền nói chuyện thoải mái hơn. Dương Hải Bằng nắm chặt Triệu Đông hỏi: “Xưởng thép Mai Khê là hố ***, điều này cậu rõ hơn ai hết, sao giờ lại đáp ứng hắn nhảy vào đó?” Thẩm Hoài đã nói rõ không được đem chuyện Đàm Khải Bình lộ ra ngoài, Triệu Đông chỉ đành hàm hồ đá bóng sang chỗ Hùng Văn Bân: “Tôi tin tưởng vào phán đoán của lão Hùng…” “Triệu Đông tới Mai Khê có khi cũng là một cơ hội…” Hùng Văn Bân giải thích thay Triệu Đông: “Vấn đề của xưởng thép ở Mai Khê nhìn qua có vẻ khá nghiêm trọng nhưng muốn xử lý thì tương đối linh hoạt.
30 Bắc qua sông Mai Khê là một cây cầu xi-măng được xây dựng từ thập niên 60, trải qua gần ba mươi năm mưa dập gió vùi, mặt cầu đã lỗ chỗ đầy ổ gà, xi măng hai bên thành cầu bị tróc ra thành những gân thép gỉ loang lổ, nhiều chỗ trên thành lan can bị gãy, mặt cầu chật hẹp khiến nó miễn cưỡng lắm mới có thể cho hai làn xe tải cỡ lớn đồng thời chạy qua.
31 Trần Đan thấy đám dân phòng cầm còng ra muốn trói em trai, liền cũng không cố được chào hỏi Thẩm Hoài, hốt hoảng xông tới giật em trai lại, nàng biết nếu thật để em trai bị trói đến đội dân phòng, ít nhất cũng phải bị lột một tầng da.
32 “Em cũng thật là, chuyển nghề không dễ dàng mới có thể được nhận vào xưởng thép, việc nghiêm chỉnh thế không làm cho tốt, lại đi ra ngoài học người ta mở quán, chị biết phải nói với em thế nào đây?” Trần Đan lớn hơn em trai một tuổi, trên đường về nhà, nghĩ đến chuyện hôm nay mà lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nhịn không nổi lại lên giọng trách mắng.
33 Từ đường lớn đi xuống một đoạn là một tòa trạch viện lớn tầm nửa mẫu, tường vây bằng gạch xanh nhìn khá cổ kính, phía trước nhà là một tòa trì đường, bốn phía xung quanh phân tán bốn năm nhà hàng xóm, trong bóng đêm tĩnh mịch chỉ thấy từ đó lóe ra bảy tám ngọn đèn, leo lét chiếu sáng lấy cảnh vật xa gần.
34 Cát Vĩnh Thu, Chu Dụ đều lần lượt ly khai thị ủy tới đảm nhiệm cương vị mới, nên tuy quan hệ tổ chức của Thẩm Hoài đã được chuyển tới huyện Hà Phố nhưng căn phòng cũ trong khu ký túc vẫn chưa bị đòi lại.
35 Trước khi chính thức đến Mai Khê nhận chức, Thẩm Hoài chuyên trình dẫn Hùng Văn Bân đến tỉnh thành bái phỏng Đàm Khải Bình. Tình huống ở Đông Hoa quá phức tạp, bẫy rập trùng trùng, Trần Minh Đức thiếu chút nữa bị ô danh sau khi chết là bãi học nhẵn tiền.
36 Lúc Thẩm Hoài cưỡi xe đến trấn ủy Mai Khê, trên trấn đã đông nghìn nghịt người và xe. Trấn ủy, trấn chính phủ nằm ở giữa đường Học Đường, gần đối diện với cổng chợ thị trấn.
37 Phòng làm việc của Đỗ Kiến so với chỗ của Hà Thanh Xã thì rộng thoáng hơn nhiều. Bàn gỗ lim, không biết có từ thời nào, một chậu bonsai xanh ngắt vừa được tưới nước qua, trên cành lá hẵng còn tí tách chảy nước xuống bồn… Đỗ Kiến là bí thư, Hà Thanh Xã là phó bí thư kiêm trấn trưởng.
38 Hội nghị đảng chính bắt đầu lúc 9h, chủ nhiệm văn phòng Hoàng Tân Lương đặc ý qua nhắc Thẩm Hoài cùng đi tới phòng họp ở tầng 2. Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã đã ngồi trong phòng họp chờ.
39 Thị trấn tổ chức hội nghị đảng chính liên tịch, theo lệ ngày đó sẽ có buổi tiệc ở trạm chiêu đãi, có điều hôm nay không khí quá đè nén. Trần Đan đứng sau bàn thu ngân bằng đá hoa cương, nhìn thấy Hoàng Tiểu Lỗi dẫn theo mấy phó trấn trưởng bước vào cửa, sắc mặt âm trầm, nhìn thấy mấy cô tiếp viên trong trạm cũng không cười hi hi ha ha như thường lệ, mà nghiêm mặt chạy thẳng đến phòng ăn hội sảnh.
40 “Xem ra bữa cơm này ăn không xong rồi, thôi vậy, hôm nay cũng là ngày giỗ mẹ tôi, phải về sớm thắp cho bà nén nhang. ” Hà Thanh Xã thấy ngay ngày đầu tiên gặp nhau Thẩm Hoài với Đỗ Kiến đã thành thế nước lửa, Đỗ Kiến cũng bị chọc tức thành thùng thuốc nổ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.