61 Mãi đến gần sáng, hai chúng ta mới có thể đi vào giấc ngủ, bữa trưa cũng không ăn mà ngủ đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, chúng ta đi gặp Bát công chúa, tỉ mỉ nói cho nàng ấy một phen, lúc này mới dắt ngựa rời khỏi Bát Phò mã phủ từ cửa sau, một đường cẩn thận trở về Cửu Phò mã phủ.
62 Sáng hôm sau, ta y hẹn đến Tướng Quân phủ.
Suốt cả một đường vẫn luôn có người theo dõi, không biết là người của Thái tử hay là của Nhị hoàng tử, tóm lại mặc kệ là ai, ta vẫn phải diễn cho tròn vai, trên đường đi cứ khụ khụ thiếu điều phun ra máu.
63 Xem dáng vẻ của ca ca ta có lẽ không phải là nói dối.
Sau khi trở lại Phò Mã phủ, ta đem mọi chuyện đại khái nói lại cho tiểu Cửu nghe. Nàng nghe xong gật gật đầu, lại bỗng nhiên than thở một cái, ta khó hiểu, liền hỏi nàng sao vậy.
64 Bàn tay vẫn nắm chặt tay ta lúc đầu giờ lại từng chút từng chút buông ra. Nàng tựa như không thể tin được, vẫn còn lắc nhẹ đầu, trong mắt tràn đầy bối rối.
65 Thấy được cái nháy mắt của hắn, những chuyện xảy ra lúc trước đồng loạt lướt qua đầu của ta. Người này muốn hại chúng ta, lúc này hắn lại xuất hiện, hắn không phải là người của Tam hoàng tử thì còn là người của ai?
Nam tử trắng trẻo kia dừng lại, đầu tiên là liếc mắt nhìn ta, trong mắt lóe sáng, giống như muốn đem ta ăn tươi nuốt sống.
66 Thoáng chốc, tiếng vó ngựa đã vang vọng toàn bộ núi rừng.
Ca ca ta cùng Lữ Bách đều bị dọa, cũng chưa từng nghĩ đến ta sẽ có thể liều mạng chạy về phía trước như vậy.
67 Ta cả kinh, lúc này mới nhớ tới bên cạnh vẫn còn một người đang muốn đẩy ta vào chỗ chết!
Thế nhưng, bây giờ nếu xoay người để chặn lại thì cũng không còn kịp nữa, cho dù hành động của ta có nhanh hơn nữa e rằng cũng đã muộn, ta làm sao có thể bảo trợ mình chu toàn?
Nếu đã vậy, thì ta sẽ dùng thời khắc cuối cùng ấy hảo hảo nhìn tiểu Cửu đi.
68 Cái tên này!
Mọi người nói đừng bao giờ đoán tâm tư nữ nhân, sao mà tâm tư của tên này cũng khó đoán vậy? Lúc thì làm ta cảm thấy trong lòng hắn vẫn còn xem ta là người nhà, lúc thì làm ta hận đến không thể bóp chết hắn! Nhưng ta biết hiện giờ bản thân thật sự bị hắn khích.
69 Lữ Bách hiển nhiên bị những lời này của ta chọc giận, hắn cắn răng, mặt đầy âm ngoan, lực đạo trên tay cũng tăng dần.
Ta gấp đến độ sắp cắn nát răng, nếu lúc này ta mà có thể nhúc nhích, ta thề nhất định phải đem tên khốn này ngũ mã phanh thây! Nhưng bây giờ ngay cả bản thân ta còn không lo được.
70 Không đau một chút nào.
Ha!
Xem ta lại phát ngốc cái gì vậy. Chết rồi thì làm sao biết đau?
Nhưng mà hô hấp đúng là có chút khó khăn, chuyện gì xảy ra? Tuy rằng ta chưa từng chết, nhưng cảm giác nhất định cũng sẽ không phải như vậy.
71 Có lẽ là do biểu hiện của ta quá mức rõ ràng, cao nhân lão thái thấy vậy liền không phục hỏi
“Thế nào? Y thuật của ta không cao sao?”
“Cao. ” Ta hữu khí vô lực đáp.
72 Cuộc sống bình thường của lão thái rất đơn độc, cách một ngày lại đi hái thuốc, năm ngày thì xuất núi đi đến thị trấn nhỏ gần đó bán thuốc, đổi chút nhu yếu phẩm cần thiết.
73 Một phần là không muốn để lão thái thất vọng, một phần là ta còn có chuyện quan trọng phải làm.
Ngày lại ngày, trời chưa sáng đã phải thức dậy, luyện võ, ăn cơm, luyện võ, ngủ.
74 Sau khi vào thành ta tìm một tiểu khách điếm nghỉ lại.
Trong lúc đó ta muốn đổi sang nam trang nhưng nghĩ kỹ lại vẫn là từ bỏ. Hiển nhiên, nếu lúc này đổi lại nam trang chỉ có làm tăng thêm nguy hiểm, mà ta thì lại chưa muốn chết.
75 Suy nghĩ cả một đêm.
Ta cũng không biết một đêm này đã trôi qua như thế nào, chỉ nhớ mang máng suốt một đêm đầu óc ta còn loạn hơn cả tương hồ. Mà càng nghĩ đầu ta càng muốn nổ tung, sau đó chỉ muốn đập đầu một cái.
76 Tuy Bát công chúa vẫn còn nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì thêm nữa.
Ta bình an rời khỏi Bát Phò mã phủ.
Ta nghĩ, nếu kế hoạch thành công vậy ta có thể găp được tiểu Cửu rồi, như vậy chuyện tiếp theo cũng chỉ có chờ.
77 Thật ra thì hoàng lăng cách Hoàng thành một khoản không tính là gần, ta dùng khinh công một đường bay đến, ước chừng khoảng một canh giờ. Mà lúc ta đến hoàng lăng, bính lính thủ lăng quả thật không ít, nhưng cũng không tính là nhiều.
78 Bởi vì ba chữ này mà ta hoàn toàn ngây ngốc.
Nói thật, không ngốc mới là lạ, ta cùng tiểu Cửu chung sống lâu như vậy, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng nàng sẽ nói với ta ba chữ đó.
79 Tiếp sau, hai chúng ta cứ để nguyên vậy mà nằm ngủ, ngủ rất say.
Xác thực mà nói, ta là ngủ say thật, bởi vì khi tỉnh lại, điều mà đầu tiên mà ta nhìn thấy chính là tiểu Cửu đang giương đôi mắt to tròn của nàng lẳng lặng nhìn ta.
80 Ta thuận tay đem phong thư đưa cho Doãn Quốc Bình, rồi lấy hỏa chiếc tử mà ta luôn mang theo bên người, đốt lên. Sau đó lấy chiếc bình sứ còn lại mở ra, dựa vào ánh lửa đem toàn bộ mọi thứ trong bình đổ ra trên bàn.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 21
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 10