41 Trên môi truyền tới xúc cảm lành lạnh, mềm mại, hình như là. . . Môi anh.
Tang Cẩn vừa lên xe, không khí bên trong liền đột nhiên trở nên nóng bức.
42 Chương này toàn thơ tình, mà khả năng của tui thì lại có hạn, có ai rủ lòng thương cứu vớt chương này không?
Tình yêu của anh, có chừng mực, có tiết chế, có vui mừng, có đau khổ.
43 Bàn tay nắm làn váy buông xuống, anh ôm lấy cô, quay một vòng, hai vòng. . .
Chiều thứ sáu hôm nay là tiết cuối cùng Tang Cẩn đứng lớp ở đại học Thanh An.
44 Môi anh dường như đang rơi tự do, nặng nề đặt lên môi cô, trong nháy mắt đã chặn hết tất cả những gì mà cô muốn nói.
Làn váy màu trắng giống như cánh bướm bay bay trong gió lạnh hoàng hôn.
45 Hai tay Tang Cẩn ôm lấy cổ Bàng Lỗi, đôi môi kề sát môi anh. . .
Tang Cẩn dựa lưng vào một thân cây phía sau, tuy rằng không quá cứng như phiến đá, nhưng chưa được bao lâu thì cô liền cảm thấy khó chịu.
46 Có lẽ em sẽ không nhớ anh, như vậy cũng tốt. Mặc dù có chút khó khăn nhưng anh cũng sẽ cố gắng không nghĩ tới em nữa.
Nội lực không đủ thâm hậu, Tang Cẩn đương nhiên không thể cưỡng lại ánh mắt nóng rực của anh, cho nên vội vàng nhắm mắt.
47 Nếu em dám suy nghĩ lung tung, anh sẽ. . . Hôn em cho tới khi em không suy nghĩ nữa mới thôi.
Trong văn phòng cục trưởng.
Cả căn phòng thoạt nhìn như vừa có quỷ vào thôn càn quét, văn kiện bị vứt dưới đất tùm lum.
48 Bác tài xế không phải đã cắt đuôi bọn họ rồi sao? Vì sao anh ta còn có thể theo cô tới tận trường học vậy?
Tang Cẩn một tay cầm điện thoại, một tay kéo hành lý xoay người rời khỏi sân bay.
49 Có phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ tóc dài hay không? Nếu cô để tóc dài, vận mệnh liệu có thể thay đổi sao?
Nửa năm thoáng cái đã trôi qua.
Cục cảnh sát Thanh An, mọi thứ đều diễn ra theo lẽ thường.
50 Cô hy vọng cả cô và đồng nghiệp sẽ giữ thái độ khiêm tốn trước thế giới khoa học tinh thần rộng lớn kia.
Trời nước một màu xanh biếc.
Mặt biển êm ả giống hệt một đứa trẻ, chơi đùa mệt mỏi rồi sẽ trở nên im lặng.