121 Chap 128 “Hoàng thượng, Hứa Sơn tới!” Hàn Thanh bẩm báo. “Cho hắn tiến vào!” Trong thanh âm uy nghiêm lộ vẻ khàn khàn không che dấu được sự mệt mỏi. Hắn thật quá mệt mỏi rồi! Công việc bề bộn như vậy, chuyện gì cũng đặt lên trên người hắn.
122 Chap 129 Lời thệ hải minh sơn tuy còn đó, mà phong thư gấm khó lòng gửi được cho nhau. (nguyên văn: Sơn minh tuy tại, cẩm thư nan thác – Câu này trích ở bài thơ Thoa Đầu Phượng của Bổng Kiến Bộc, bạn nào có ý muốn tìm hiểu thêm thì vào google search nhé) Đêm khuya tĩnh lặng, Mai Tuyết Tình thường nhớ tới nam nhân kia, người mà từng yêu nàng sâu đậm nhất, cũng đả thương nàng sâu đậm nhất.
123 Chap 130 Hạng Ngạo Thiên vội bước rời đi. Giục ngựa giơ roi. Được rồi hơn mười dặm đường. Hắn, đột nhiên dừng lại. Hắn tới làm gì? Hắn như thế nào đã quên? Hắn đến là để bảo vệ mẫu tử bọn họ! Bọn họ bên người vẫn còn có nguy hiểm đe dọa.
124 Chap 131 “Ngưu Ngưu…” Mai Tuyết Tình chỉ còn biết trơ mắt, nhìn chính cốt nhục của mình, ở ngay trước mắt té rơi xuống. Nàng thân là mẫu thân, nhưng lại bất lực.
125 Chap 132 Mai Tuyết Tình nàng đang nằm mộng rồi! Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? “Đừng nghĩ nữa!” Hạng Ngạo Thiên giơ cánh tay bị thương lên, chỗ bị thương nọ đã biến thành màu đen.
126 Chap 133 Mai Tuyết Tình mệt mỏi chìm vào giấc ngủ được một lát. Khi nàng giật mình tỉnh giấc, phát hiện, trên giường trống rỗng! Bên người lạnh tanh.
127 Chap 134 Trong hậu cung. Yên tĩnh, không hề có sóng gió. Các phi tử mỗi ngày đều ăn chay niệm phật, cũng nghe được thông tin Mai Tuyết Tình lần nữa mang thai.
128 Chap 135 Sáng sớm ngày hôm sau. Liên nhi trợ giúp Mai Tuyết Tình xử lý các vết sướt trên mặt và cánh tay. Mai Tuyết Tình dặn dò xuống dưới, phải hậu táng long trọng Tiểu Phượng.
129 Chap 136 (Hoàn) 136 chương tương thân tương ái người một nhà Thiên Long Hoàng triều năm thứ ba mươi ba. Mùa xuân. Cây cỏ hoa lá tươi tốt, chim bay lượn hót líu lo, côn trùng kêu rả rích, đúng là mùa vạn vật hồi phục.